Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 380: Không Đoán Được

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sát ý!Cao Thanh Kiếm, đường đường là một Kiếm tu, lại! lại không tu luyện kiếm ý? Mà tu luyện sát ý?Bóng của lưỡi kiếm màu đỏmáu rõ ràng đã đẩy ý nghĩa của chữ "sát" lên đến mức cao nhất.Trên sân luyện võ, giờ khắc này, có quá nhiều quá nhiều chiếc đầu đang hỗn loạn, trong mắt ngập một màu đỏ máu, như mất kiểm soát, chỉ còn lại mỗi một ý niệm duy nhất: giết! giết!! giết!!!Bọn họ đã bị sát ý chi phối.Chỉ chớp mắt.Kiếm của Cao Thanh Kiếm và Tô Minh đã va chạm với nhau.Màu máu giống như nhữngcon sóng vò biên vô tận lan tràn trong không khí, dập dềnh mù mịt, cắn nuốt bốn bề tám hướng.Bóng kiếm của Tô Minh đã dần dần xuất hiện vết nứt, như thể sắp không chống đỡ được nữa.Mà bóng kiếm của Cao Thanh Kiếm mặc dù đã tối đi rất nhiều nhưng vẫn mang theo sát ý ngút trời như cũ.Cao Thanh Kiếm vẫn mạnh hơn, ông ta đúng là một kỳ tài được ông trời ưu ái, đường đường là một Kiếm tu lại không tu luyện Kiếm ý, mà tu Sát ý, quan trọng nhất là, còn dunghoà được sát ý vào trong bóng kiếm, bổ trợ sức mạnh cho nhau, đúng là khó mà tin được.Nhưng, một chiêu này của Cao Thanh Kiếm sau khi phá được bóng kiếm của Tô Minh thì cũng dừng khựng lại trong không khí một giây, tiếp đó biến mất trong khe nứt của không gian.Mà giờ khắc này.Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đang đối mặt.Mục đích đạt được rồi, một chiêu kiếm vừa rồi của anh hầu như không mong có thể làm gìđược Cao Thanh Kiếm, anh chỉ muốn tranh thủ một chút xíu cơ hội để cho mình tiến lại gần được với người của Cao Thanh Kiếm, chỉ cần đến gần là được."Ha ha! ", Tô Minh cười đầy hàm ý, Xích Ảnh Kiếm vung mạnh lên, bộc lộ rõ tài năng!!!Lần này, Tô Minh không dùng đến nắm đấm nữa.Mặt đối mặt, anh giống như biến thành một ác ma điên cuồng, thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay cứ liên tục chém xuống.Không hề theo một quy tắcnao.Không có kiếm pháp.Cực kỳ hỗn loạn, phức tạp."Nếu như ý chí chiến đấu của ông đã rất mạnh, có thế phán đoán được tiết tấu và biến hoá trong mỗi một chiêu thức của tôi, như vậyĐoạn này có hình ảnh***.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sát ý!

Cao Thanh Kiếm, đường đường là một Kiếm tu, lại! lại không tu luyện kiếm ý? Mà tu luyện sát ý?

Bóng của lưỡi kiếm màu đỏ

máu rõ ràng đã đẩy ý nghĩa của chữ "sát" lên đến mức cao nhất.

Trên sân luyện võ, giờ khắc này, có quá nhiều quá nhiều chiếc đầu đang hỗn loạn, trong mắt ngập một màu đỏ máu, như mất kiểm soát, chỉ còn lại mỗi một ý niệm duy nhất: giết! giết!! giết!!!

Bọn họ đã bị sát ý chi phối.

Chỉ chớp mắt.

Kiếm của Cao Thanh Kiếm và Tô Minh đã va chạm với nhau.

Màu máu giống như những

con sóng vò biên vô tận lan tràn trong không khí, dập dềnh mù mịt, cắn nuốt bốn bề tám hướng.

Bóng kiếm của Tô Minh đã dần dần xuất hiện vết nứt, như thể sắp không chống đỡ được nữa.

Mà bóng kiếm của Cao Thanh Kiếm mặc dù đã tối đi rất nhiều nhưng vẫn mang theo sát ý ngút trời như cũ.

Cao Thanh Kiếm vẫn mạnh hơn, ông ta đúng là một kỳ tài được ông trời ưu ái, đường đường là một Kiếm tu lại không tu luyện Kiếm ý, mà tu Sát ý, quan trọng nhất là, còn dung

hoà được sát ý vào trong bóng kiếm, bổ trợ sức mạnh cho nhau, đúng là khó mà tin được.

Nhưng, một chiêu này của Cao Thanh Kiếm sau khi phá được bóng kiếm của Tô Minh thì cũng dừng khựng lại trong không khí một giây, tiếp đó biến mất trong khe nứt của không gian.

Mà giờ khắc này.

Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đang đối mặt.

Mục đích đạt được rồi, một chiêu kiếm vừa rồi của anh hầu như không mong có thể làm gì

được Cao Thanh Kiếm, anh chỉ muốn tranh thủ một chút xíu cơ hội để cho mình tiến lại gần được với người của Cao Thanh Kiếm, chỉ cần đến gần là được.

"Ha ha! ", Tô Minh cười đầy hàm ý, Xích Ảnh Kiếm vung mạnh lên, bộc lộ rõ tài năng!!!

Lần này, Tô Minh không dùng đến nắm đấm nữa.

Mặt đối mặt, anh giống như biến thành một ác ma điên cuồng, thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay cứ liên tục chém xuống.

Không hề theo một quy tắc

nao.

Không có kiếm pháp.

Cực kỳ hỗn loạn, phức tạp.

"Nếu như ý chí chiến đấu của ông đã rất mạnh, có thế phán đoán được tiết tấu và biến hoá trong mỗi một chiêu thức của tôi, như vậy

Đoạn này có hình ảnh

Image removed.

***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sát ý!Cao Thanh Kiếm, đường đường là một Kiếm tu, lại! lại không tu luyện kiếm ý? Mà tu luyện sát ý?Bóng của lưỡi kiếm màu đỏmáu rõ ràng đã đẩy ý nghĩa của chữ "sát" lên đến mức cao nhất.Trên sân luyện võ, giờ khắc này, có quá nhiều quá nhiều chiếc đầu đang hỗn loạn, trong mắt ngập một màu đỏ máu, như mất kiểm soát, chỉ còn lại mỗi một ý niệm duy nhất: giết! giết!! giết!!!Bọn họ đã bị sát ý chi phối.Chỉ chớp mắt.Kiếm của Cao Thanh Kiếm và Tô Minh đã va chạm với nhau.Màu máu giống như nhữngcon sóng vò biên vô tận lan tràn trong không khí, dập dềnh mù mịt, cắn nuốt bốn bề tám hướng.Bóng kiếm của Tô Minh đã dần dần xuất hiện vết nứt, như thể sắp không chống đỡ được nữa.Mà bóng kiếm của Cao Thanh Kiếm mặc dù đã tối đi rất nhiều nhưng vẫn mang theo sát ý ngút trời như cũ.Cao Thanh Kiếm vẫn mạnh hơn, ông ta đúng là một kỳ tài được ông trời ưu ái, đường đường là một Kiếm tu lại không tu luyện Kiếm ý, mà tu Sát ý, quan trọng nhất là, còn dunghoà được sát ý vào trong bóng kiếm, bổ trợ sức mạnh cho nhau, đúng là khó mà tin được.Nhưng, một chiêu này của Cao Thanh Kiếm sau khi phá được bóng kiếm của Tô Minh thì cũng dừng khựng lại trong không khí một giây, tiếp đó biến mất trong khe nứt của không gian.Mà giờ khắc này.Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đang đối mặt.Mục đích đạt được rồi, một chiêu kiếm vừa rồi của anh hầu như không mong có thể làm gìđược Cao Thanh Kiếm, anh chỉ muốn tranh thủ một chút xíu cơ hội để cho mình tiến lại gần được với người của Cao Thanh Kiếm, chỉ cần đến gần là được."Ha ha! ", Tô Minh cười đầy hàm ý, Xích Ảnh Kiếm vung mạnh lên, bộc lộ rõ tài năng!!!Lần này, Tô Minh không dùng đến nắm đấm nữa.Mặt đối mặt, anh giống như biến thành một ác ma điên cuồng, thanh Xích Ảnh Kiếm trong tay cứ liên tục chém xuống.Không hề theo một quy tắcnao.Không có kiếm pháp.Cực kỳ hỗn loạn, phức tạp."Nếu như ý chí chiến đấu của ông đã rất mạnh, có thế phán đoán được tiết tấu và biến hoá trong mỗi một chiêu thức của tôi, như vậyĐoạn này có hình ảnh***.

Chương 380: Không Đoán Được