Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 381: Bị Kiếm Của Tô Minh Đâm Trúng

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thứ nhất, sức mạnh của Tô Minh đã đạt đến 150000kg còn Cao Thanh Kiếm chỉ có 70000kg, kém hẳn một nửa.Thứ hai, kiếm của Tô Minh là linh khí trung phẩm hiếm gặp, hơn nữa còn sắc bén ngoài sức tưởng tượng.Trong lúc Tô Minh vung kiếm lên thì sắc như lưỡi liềm của tử thần.Cao Thanh Kiếm di chuyển bước chân, né tránh, lùi về sau nhưng cũng không thể kéo dài khoảng cách với Tô Minh, chỉ có thế ngăn lại một cách chật vật.Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng từ sâu khóe mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn, vẫn đầy tự tin.Bởi vì mình ở cảnh giới tòn giả, còn Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ ở cánh giờithiên vị thôi.Cách biệt lớn nhất giữa cảnh giới thiên vị và cảnh giới tôn giả là gì? Chính là chân khí, nói chính xác hơn là chất và lượng của chân khí.Õng ta không tin Tò Minh có thể đánh mãi kiểu chém loạn này, chắc chắn sẽ đến lúc chân khí tiêu hao hết.Đến lúc đó ông ta sẽ có thể kéo dài khoảng cách rồi giết Tò Minh trong chớp mắt."Cheng, cheng, Cheng...", những âm thanh giòn tan vang lên.Lúc này, tàn ánh của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đan xen vào nhau, hình thành những con lốc xoáy xoay tròn.Tốc độ ra tay của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đều nhanh vô cùng, dường như mắt thường sẽ không nhìn thấy được.Sau tầm mười hơi thở, hai người đã giao đấu trên 300 chiêu."Hự...", Cao Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy, trên vai xuất hiện một vệt máu.ông ta đã bị thương.Vốn tưởng rằng có thể làm tiêu hao chân khí của Tò Minh nhưng kết quả thực tế đã cho ông ta thấy, ông ta nằm mơ rồi.Tò Minh có một kho tàng huyết mạch vô địch, anh không hề sợ chân khí bị hút sạch.Anh có thế chiến đấu từ sáng sớm đến đêm khuya.Còn lúc Cao Thanh Kiếm bị thương thì Tò Minh giống như nhận được sự cổ vũ, càng đánh càng hăng.Khóe mắt anh hơi đỏ, toàn thân rơi vào trạng thái chiến đấu.Hai tay anh giữ chặt Xích Ảnh kiếm, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực.Mỗi kiếm đánh ra đều rất thoải mái, điên cuồng.Đừng nói là hướng tấn công của kiếm, ngay cả cách dùng kiếm đế tấn công cũng theo kiếu tùy cơ ứng biến.Một giây trước là áp lực mạnh, một giây sâu là móc câu, giây sau nữa là đâm ngang.Toàn thân Cao Thanh Kiếm đã nhuốm đầy máu.õng ta cảm thấy sốt sắng, sát ý trên người càng lúc càng nhiều, đến nỗi toàn thân ông ta trông như người máu."Cả đời Cao Thanh Kiếmnày chưa từng thua ai!", đột nhiên Cao Thanh Kiếm hét lớn, trong giọng nói là sự điên cuồng, khí tức không ốn định giống như người rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Thứ nhất, sức mạnh của Tô Minh đã đạt đến 150000kg còn Cao Thanh Kiếm chỉ có 70000kg, kém hẳn một nửa.

Thứ hai, kiếm của Tô Minh là linh khí trung phẩm hiếm gặp, hơn nữa còn sắc bén ngoài sức tưởng tượng.

Trong lúc Tô Minh vung kiếm lên thì sắc như lưỡi liềm của tử thần.

Cao Thanh Kiếm di chuyển bước chân, né tránh, lùi về sau nhưng cũng không thể kéo dài khoảng cách với Tô Minh, chỉ có thế ngăn lại một cách chật vật.

Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng từ sâu khóe mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn, vẫn đầy tự tin.

Bởi vì mình ở cảnh giới tòn giả, còn Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ ở cánh giời

thiên vị thôi.

Cách biệt lớn nhất giữa cảnh giới thiên vị và cảnh giới tôn giả là gì? Chính là chân khí, nói chính xác hơn là chất và lượng của chân khí.

Õng ta không tin Tò Minh có thể đánh mãi kiểu chém loạn này, chắc chắn sẽ đến lúc chân khí tiêu hao hết.

Đến lúc đó ông ta sẽ có thể kéo dài khoảng cách rồi giết Tò Minh trong chớp mắt.

"Cheng, cheng, Cheng...", những âm thanh giòn tan vang lên.

Lúc này, tàn ánh của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đan xen vào nhau, hình thành những con lốc xoáy xoay tròn.

Tốc độ ra tay của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đều nhanh vô cùng, dường như mắt thường sẽ không nhìn thấy được.

Sau tầm mười hơi thở, hai người đã giao đấu trên 300 chiêu.

"Hự...", Cao Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy, trên vai xuất hiện một vệt máu.

ông ta đã bị thương.

Vốn tưởng rằng có thể làm tiêu hao chân khí của Tò Minh nhưng kết quả thực tế đã cho ông ta thấy, ông ta nằm mơ rồi.

Tò Minh có một kho tàng huyết mạch vô địch, anh không hề sợ chân khí bị hút sạch.

Anh có thế chiến đấu từ sáng sớm đến đêm khuya.

Còn lúc Cao Thanh Kiếm bị thương thì Tò Minh giống như nhận được sự cổ vũ, càng đánh càng hăng.

Khóe mắt anh hơi đỏ, toàn thân rơi vào trạng thái chiến đấu.

Hai tay anh giữ chặt Xích Ảnh kiếm, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực.

Mỗi kiếm đánh ra đều rất thoải mái, điên cuồng.

Đừng nói là hướng tấn công của kiếm, ngay cả cách dùng kiếm đế tấn công cũng theo kiếu tùy cơ ứng biến.

Một giây trước là áp lực mạnh, một giây sâu là móc câu, giây sau nữa là đâm ngang.

Toàn thân Cao Thanh Kiếm đã nhuốm đầy máu.

õng ta cảm thấy sốt sắng, sát ý trên người càng lúc càng nhiều, đến nỗi toàn thân ông ta trông như người máu.

"Cả đời Cao Thanh Kiếm

này chưa từng thua ai!", đột nhiên Cao Thanh Kiếm hét lớn, trong giọng nói là sự điên cuồng, khí tức không ốn định giống như người rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thứ nhất, sức mạnh của Tô Minh đã đạt đến 150000kg còn Cao Thanh Kiếm chỉ có 70000kg, kém hẳn một nửa.Thứ hai, kiếm của Tô Minh là linh khí trung phẩm hiếm gặp, hơn nữa còn sắc bén ngoài sức tưởng tượng.Trong lúc Tô Minh vung kiếm lên thì sắc như lưỡi liềm của tử thần.Cao Thanh Kiếm di chuyển bước chân, né tránh, lùi về sau nhưng cũng không thể kéo dài khoảng cách với Tô Minh, chỉ có thế ngăn lại một cách chật vật.Sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng khó coi, nhưng từ sâu khóe mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn, vẫn đầy tự tin.Bởi vì mình ở cảnh giới tòn giả, còn Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng chỉ ở cánh giờithiên vị thôi.Cách biệt lớn nhất giữa cảnh giới thiên vị và cảnh giới tôn giả là gì? Chính là chân khí, nói chính xác hơn là chất và lượng của chân khí.Õng ta không tin Tò Minh có thể đánh mãi kiểu chém loạn này, chắc chắn sẽ đến lúc chân khí tiêu hao hết.Đến lúc đó ông ta sẽ có thể kéo dài khoảng cách rồi giết Tò Minh trong chớp mắt."Cheng, cheng, Cheng...", những âm thanh giòn tan vang lên.Lúc này, tàn ánh của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đan xen vào nhau, hình thành những con lốc xoáy xoay tròn.Tốc độ ra tay của Tô Minh và Cao Thanh Kiếm đều nhanh vô cùng, dường như mắt thường sẽ không nhìn thấy được.Sau tầm mười hơi thở, hai người đã giao đấu trên 300 chiêu."Hự...", Cao Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy, trên vai xuất hiện một vệt máu.ông ta đã bị thương.Vốn tưởng rằng có thể làm tiêu hao chân khí của Tò Minh nhưng kết quả thực tế đã cho ông ta thấy, ông ta nằm mơ rồi.Tò Minh có một kho tàng huyết mạch vô địch, anh không hề sợ chân khí bị hút sạch.Anh có thế chiến đấu từ sáng sớm đến đêm khuya.Còn lúc Cao Thanh Kiếm bị thương thì Tò Minh giống như nhận được sự cổ vũ, càng đánh càng hăng.Khóe mắt anh hơi đỏ, toàn thân rơi vào trạng thái chiến đấu.Hai tay anh giữ chặt Xích Ảnh kiếm, mỗi kiếm đều dùng hết sức lực.Mỗi kiếm đánh ra đều rất thoải mái, điên cuồng.Đừng nói là hướng tấn công của kiếm, ngay cả cách dùng kiếm đế tấn công cũng theo kiếu tùy cơ ứng biến.Một giây trước là áp lực mạnh, một giây sâu là móc câu, giây sau nữa là đâm ngang.Toàn thân Cao Thanh Kiếm đã nhuốm đầy máu.õng ta cảm thấy sốt sắng, sát ý trên người càng lúc càng nhiều, đến nỗi toàn thân ông ta trông như người máu."Cả đời Cao Thanh Kiếmnày chưa từng thua ai!", đột nhiên Cao Thanh Kiếm hét lớn, trong giọng nói là sự điên cuồng, khí tức không ốn định giống như người rơi vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma.

Chương 381: Bị Kiếm Của Tô Minh Đâm Trúng