Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 393: Tám Cửa Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ...Đặc biệt là ông ta cám thấyTô Minh là một tên yêu nghiệt.Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia."Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?", ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên.Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diếu Tông: "Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây".Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt."Thái...!Thái thượng trưởng lão! Chuyện...!Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diếu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa", một vị chấp sự run rẩy nói: "Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó.Nếu như không có viên đá đó thì LuyệnVõ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn"."Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt", ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: "Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!"Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: "Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!"Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy thì lập tức đến Luyện Võ các."Thằng nhóc! Kể cả phải bỏ ra cái giá lớn bằng trời thì ông đây cũng phải di chết", ông Châu lẩm bẩm, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ ác độc và có chút sợ hãi.ở nhà hàng Tứ Quý...Đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Cơ Khâm đều có mặt ở đây, còn có cả Công Tôn Thần mới bị trọng thương nhưng giờ đã đỡ hơn chút, có thể về nhà để dưỡng sức nhưng chân tay hắn vẫn phải bó bột.Đột nhiên, Cơ Khâm nhận lấy một con bồ câu đưa thư màu đen chỉ to tầm con chim sẻ.Lúc này đám người Cơ Thương Hải cũng vô cùng căng thẳng nhìn Cơ Khâm, không khí rất ngột ngạt.Tâm mấy giây sau..."Ha ha...", Cơ Khâm cười lớn, sắc mặt đỏ ửng nói: "Bố à! Các chú yêu quý! Mọi người yên tâm đi! Thằng ranh đó chết chắc rồi"."Là sao?", Ngụy Chấn Phong sốt sắng hỏi."Thằng ranh đó hống hách đến nỗi truy sát một vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đến tận dưới chân núi.Sau đó vị thái thượng trưởng lão kia khởi động tám cửa của Phiêu Diểu Tông và nhốt thằng ranh đó trong tháp rồi", Cơ Khâm cười lạnh một tiếng, nói."Tám cửa ư?", Ngụy Chấn Phong không hiểu, hỏi.Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không hiếu."Tám cửa khủng khiếp lắm.Mỗi thế lực ở Huyền Linh Sơn đều có thủ đoạn phòng địch của mình.***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ...Đặc biệt là ông ta cám thấyTô Minh là một tên yêu nghiệt.Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia."Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?", ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên.Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diếu Tông: "Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây".Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt."Thái...!Thái thượng trưởng lão! Chuyện...!Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diếu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa", một vị chấp sự run rẩy nói: "Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó.Nếu như không có viên đá đó thì LuyệnVõ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn"."Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt", ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: "Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!"Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: "Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!"Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy thì lập tức đến Luyện Võ các."Thằng nhóc! Kể cả phải bỏ ra cái giá lớn bằng trời thì ông đây cũng phải di chết", ông Châu lẩm bẩm, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ ác độc và có chút sợ hãi.ở nhà hàng Tứ Quý...Đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Cơ Khâm đều có mặt ở đây, còn có cả Công Tôn Thần mới bị trọng thương nhưng giờ đã đỡ hơn chút, có thể về nhà để dưỡng sức nhưng chân tay hắn vẫn phải bó bột.Đột nhiên, Cơ Khâm nhận lấy một con bồ câu đưa thư màu đen chỉ to tầm con chim sẻ.Lúc này đám người Cơ Thương Hải cũng vô cùng căng thẳng nhìn Cơ Khâm, không khí rất ngột ngạt.Tâm mấy giây sau..."Ha ha...", Cơ Khâm cười lớn, sắc mặt đỏ ửng nói: "Bố à! Các chú yêu quý! Mọi người yên tâm đi! Thằng ranh đó chết chắc rồi"."Là sao?", Ngụy Chấn Phong sốt sắng hỏi."Thằng ranh đó hống hách đến nỗi truy sát một vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đến tận dưới chân núi.Sau đó vị thái thượng trưởng lão kia khởi động tám cửa của Phiêu Diểu Tông và nhốt thằng ranh đó trong tháp rồi", Cơ Khâm cười lạnh một tiếng, nói."Tám cửa ư?", Ngụy Chấn Phong không hiểu, hỏi.Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không hiếu."Tám cửa khủng khiếp lắm.Mỗi thế lực ở Huyền Linh Sơn đều có thủ đoạn phòng địch của mình.***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ...Đặc biệt là ông ta cám thấyTô Minh là một tên yêu nghiệt.Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia."Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?", ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên.Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diếu Tông: "Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây".Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt."Thái...!Thái thượng trưởng lão! Chuyện...!Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diếu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa", một vị chấp sự run rẩy nói: "Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó.Nếu như không có viên đá đó thì LuyệnVõ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn"."Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt", ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: "Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!"Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: "Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!"Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy thì lập tức đến Luyện Võ các."Thằng nhóc! Kể cả phải bỏ ra cái giá lớn bằng trời thì ông đây cũng phải di chết", ông Châu lẩm bẩm, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ ác độc và có chút sợ hãi.ở nhà hàng Tứ Quý...Đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Cơ Khâm đều có mặt ở đây, còn có cả Công Tôn Thần mới bị trọng thương nhưng giờ đã đỡ hơn chút, có thể về nhà để dưỡng sức nhưng chân tay hắn vẫn phải bó bột.Đột nhiên, Cơ Khâm nhận lấy một con bồ câu đưa thư màu đen chỉ to tầm con chim sẻ.Lúc này đám người Cơ Thương Hải cũng vô cùng căng thẳng nhìn Cơ Khâm, không khí rất ngột ngạt.Tâm mấy giây sau..."Ha ha...", Cơ Khâm cười lớn, sắc mặt đỏ ửng nói: "Bố à! Các chú yêu quý! Mọi người yên tâm đi! Thằng ranh đó chết chắc rồi"."Là sao?", Ngụy Chấn Phong sốt sắng hỏi."Thằng ranh đó hống hách đến nỗi truy sát một vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đến tận dưới chân núi.Sau đó vị thái thượng trưởng lão kia khởi động tám cửa của Phiêu Diểu Tông và nhốt thằng ranh đó trong tháp rồi", Cơ Khâm cười lạnh một tiếng, nói."Tám cửa ư?", Ngụy Chấn Phong không hiểu, hỏi.Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không hiếu."Tám cửa khủng khiếp lắm.Mỗi thế lực ở Huyền Linh Sơn đều có thủ đoạn phòng địch của mình.***.

Chương 393: Tám Cửa Sao