Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 477: Bố Để Con Ra Chơi Với Hắn Ta

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chồ không người.Cho dù xung quanh có vài người tấn còng, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giời nhỏ, càng chưa nói đến mấynăm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ."Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.Chỉ trong nháy mắt."Phụt..."Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ậptới.Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu.Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai."ÁI", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều.Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén.Diệp Võ tứcgiận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu."Khà khà khà...!Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?""Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chồ không người.Cho dù xung quanh có vài người tấn còng, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giời nhỏ, càng chưa nói đến mấynăm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ."Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.Chỉ trong nháy mắt."Phụt..."Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ậptới.Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu.Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai."ÁI", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều.Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén.Diệp Võ tứcgiận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu."Khà khà khà...!Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?""Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Bố, để con ra chơi với hắn ta", Cơ Khâm có chút ngứa tay, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Võ.Giờ phút này, Diệp Võ giống như một chiếc xe tăng lủi vào chồ không người.Cho dù xung quanh có vài người tấn còng, nhưng vẫn đánh đâu thắng đó, thể hiện ra sức mạnh đáng sợ của mình.Đặc biệt là nắm đấm kia, hầu như vung ra quyền nào là sẽ cướp đi tính mạng của người ấy.Nếu không phải lúc này, các cao thủ cảnh giới Tông Sư của ba nhà Cơ, Ngụy, Công Tôn bị Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp miễn cưỡng bám chân thì ba người Công Tôn Hạ đã bảo họ chạy tới bao vây giết chết Diệp Võ rồi.Cơ Khâm mở miệng thật sự là quá đúng ý mọi người.Dù gì Cơ Khâm cũng là một thiên tài siêu cấp, có cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, cũng không phải dạng dễ chơi.ít nhất, ở mặt cảnh giới, hắn ta mạnh hơn Diệp Võ hai cảnh giời nhỏ, càng chưa nói đến mấynăm nay Cơ Khâm đều tu luyện trong dòng chính của nhà họ Cơ ở Huyền Linh Sơn.Công pháp hay Võ kỹ cũng rõ ràng mạnh hơn Diệp Võ."Cẩn thận", Cơ Thương Hải gật đầu, dặn dò.Cơ Khâm lập tức biến thành một đường cong màu đen quái dị xông thẳng tới chỗ Diệp Võ.Chỉ trong nháy mắt."Phụt..."Diệp Võ chỉ cảm thấy cánh tay phải của mình chợt lạnh, sau đó một cơn đau dữ dội bỗng ậptới.Máu tươi bắn ra, Diệp Võ suýt chút nữa ngất xỉu.Toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đã bị chém đứt lìa khỏi vai."ÁI", Diệp Võ tức thì bị thương nặng, cả người vội lùi ra sau: "Cơ Khâm, thằng vô liêm sỉ!"Một cậu chủ của nhà họ Cơ thế mà lại đánh lén?Huống chi, thực lực của Cơ Khâm còn mạnh hơn Diệp Võ rất nhiều.Mà lúc này, hắn ta còn bị người khác vây đánh, Cơ Khâm lại còn đánh lén.Diệp Võ tứcgiận đến nỗi con ngươi hằn lên như máu."Khà khà khà...!Diệp Võ, trông mày cũng là một vị tướng dũng mãnh, hay là đầu hàng đi theo tao, thế nào?", Cơ Khâm cầm kiếm, cười cợt: "Dù sao cũng đỡ hơn là đi theo tên Tô Minh ngỏm củ tỏi kia đúng không?""Cút - bà - mày - đi!", Diệp Võ nhổ một ngụm máu ra, hung ác lao về phía Cơ Khâm.

Chương 477: Bố Để Con Ra Chơi Với Hắn Ta