Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 478: Giáo Tôn Tô Minh Mà Chúng Mày Tự Xưng Là Thần Có Cứu Được Mày Không

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm.Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết, trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt."Cút đi cho tao! Lôi ViêmBộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc", Diệp Võ khàn giọng hò lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vò cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng.Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.Sau đó..."Xoẹt, xoẹt...", sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thế nhìn thấy xương gân rõ ràng, võ cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi."Bụp...”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước.Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được.Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra."Dừng lại!", đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trênđỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại."Phù, phù, phù...”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình."Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu.Ha ha...", Cơ Khâm ngạo nghê nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ."Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp.Nếu giáo tônkhông chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thế quỳ xuống xưng là cháu thôi.Ha ha...", Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp."Mẹ kiếp!", Cơ Khâm phần nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.Bụp!Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm.Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết, trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt."Cút đi cho tao! Lôi ViêmBộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc", Diệp Võ khàn giọng hò lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vò cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng.Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.Sau đó..."Xoẹt, xoẹt...", sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thế nhìn thấy xương gân rõ ràng, võ cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi."Bụp...”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước.Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được.Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra."Dừng lại!", đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trênđỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại."Phù, phù, phù...”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình."Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu.Ha ha...", Cơ Khâm ngạo nghê nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ."Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp.Nếu giáo tônkhông chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thế quỳ xuống xưng là cháu thôi.Ha ha...", Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp."Mẹ kiếp!", Cơ Khâm phần nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.Bụp!Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ban nãy, lúc mà Cơ Khâm chưa xuất hiện đánh lén Diệp Võ thì bọn họ bị Diệp Võ đánh cho thê thảm.Trên đất toàn là xác bị Diệp Võ giết chết, trong đó có mấy cái xác không đầu, đủ thấy khủng khiếp đến mức nào.Vì vậy, lửa giận và oán hận đối với Diệp Võ đã ngút trời, giờ đây đúng là cơ hội tốt."Cút đi cho tao! Lôi ViêmBộc! Lôi Viêm Bộc! Lôi Viêm Bộc", Diệp Võ khàn giọng hò lên, khắp mặt toàn là máu, tay trái thì không ngừng vung quyền lên.Lôi Viêm Bộc liên tiếp được tung ra, khắp người hắn ta đều là khí tức hủy diệt.Nhưng trên thực tế, toàn thân hắn ta giờ đây vò cùng yếu ớt, bởi vì hắn ta đã thiêu đốt tinh huyết của mình.Kể cả như vậy thì Diệp Võ cũng không thể triển khai được sức chiến đấu mãnh liệt của mình vì hắn ta đang bị thương rất nặng.Bị hơn chục người vây quanh tấn công nhưng Lôi Viêm Bộc cũng chỉ có thể làm bốn năm người bị thương.Sau đó..."Xoẹt, xoẹt...", sau lưng, chân, ngực của hắn ta bị kiếm đâm chém liên tiếp.Xương còn lòi cả ra nhìn mà chói mắt, còn có thế nhìn thấy xương gân rõ ràng, võ cùng khủng khiếp, máu tươi thì tuôn ào ào, nhuốm đỏ toàn thân.Dường như trong chớp mắt hắn ta run rẩy loạng choạng đến nỗi không đứng vững, hoa mắt chóng mặt như sắp ngất đi."Bụp...”, một giây sau đột nhiên có người dùng gậy đập lên gáy hắn ta.Diệp Võ loạng choạng, sau đó thì ngã quỵ, nửa quỳ trên đất.Hắn ta thở gấp, máu tươi chảy ồng ộc như vòi nước.Diệp Võ vẫn muốn đứng lên nhưng đã cố hết sức rồi mà vẫn không được.Trong lúc bị thương nặng, hắn ta cảm thấy mình như bị một ngọn núi to đè lên người.Lúc này, hơn chục tu giả võ đạo của ba nhà đều xông lên định băm nát Diệp Võ ra."Dừng lại!", đúng lúc này Cơ Khâm lên tiếng.Giọng nói vừa cất lên thì những mũi kiếm đang kề trênđỉnh đầu Diệp Võ mới đột nhiên dừng lại."Phù, phù, phù...”, Diệp Võ chật vật ngẩng đầu lên, mắt nhìn về phía Cơ Khâm đang đi lại phía mình."Giáo tôn Tô Minh mà chúng mày tự xưng là thần, có cứu được mày không? Bây giờ mày sắp chết rồi mà có ai cứu đâu.Ha ha...", Cơ Khâm ngạo nghê nói, hắn ta cười lạnh nói với vẻ sung sướng tột độ."Giáo tôn chết nên thằng khốn nhà mày mới dám đứng ra, ba nhà chúng mày mới dám tấn công nhà họ Diệp.Nếu giáo tônkhông chết thì mày, cả nhà họ Cơ chỉ có thế quỳ xuống xưng là cháu thôi.Ha ha...", Diệp Võ nhổ ra ngụm máu tươi, định nhổ vào mặt Cơ Khâm nhưng Cơ Khâm tránh kịp."Mẹ kiếp!", Cơ Khâm phần nộ, giơ chân lên giẫm lên đầu Diệp Võ.Bụp!Đầu Diệp Võ bị giẫm xuống đất.

Chương 478: Giáo Tôn Tô Minh Mà Chúng Mày Tự Xưng Là Thần Có Cứu Được Mày Không