Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 479: Mày Cứng Đầu Đấy Để Tao Xem Xương Mày Cứng Đến Đâu Nào

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Võ cố hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được."Nói đi! Hãy nói ‘Tô Minh làthằng khốn, là thằng vô dụng, là thằng khốn đáng chết vạn lần’.Nói đi thì tao sẽ cho mày chết một cách sung sướng”, Cơ Khâm nhìn chằm chằm vào Diệp Võ hét ra từng câu từng chữ, cảm xúc có chút phức tạp.Tò Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?Mẹ kiếp!Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha...!Chẳng phải cũng phải chết sao?"Mày chết đil", Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắngchửi."Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng.Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng."A...!Con mẹ nó!", Diệp Võ đau đớn hét rống lên.Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn.Hắn ta phải từngbước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thế làm nổi.Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tòng sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực."Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cò ta thìthanh kiếm trong tay có thế chém được rất nhiều người.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cò ta cũng có hạn.Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đòng gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tòng sư đến từ Huyền Linh Sơn.Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tòng sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp.Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đámngười đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi.Sau đó hơn chục imgwebtruyen.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Võ cố hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được."Nói đi! Hãy nói ‘Tô Minh làthằng khốn, là thằng vô dụng, là thằng khốn đáng chết vạn lần’.Nói đi thì tao sẽ cho mày chết một cách sung sướng”, Cơ Khâm nhìn chằm chằm vào Diệp Võ hét ra từng câu từng chữ, cảm xúc có chút phức tạp.Tò Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?Mẹ kiếp!Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha...!Chẳng phải cũng phải chết sao?"Mày chết đil", Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắngchửi."Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng.Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng."A...!Con mẹ nó!", Diệp Võ đau đớn hét rống lên.Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn.Hắn ta phải từngbước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thế làm nổi.Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tòng sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực."Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cò ta thìthanh kiếm trong tay có thế chém được rất nhiều người.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cò ta cũng có hạn.Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đòng gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tòng sư đến từ Huyền Linh Sơn.Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tòng sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp.Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đámngười đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi.Sau đó hơn chục imgwebtruyen.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Diệp Võ cố hết sức giãy dụa nhưng không thể làm gì được."Nói đi! Hãy nói ‘Tô Minh làthằng khốn, là thằng vô dụng, là thằng khốn đáng chết vạn lần’.Nói đi thì tao sẽ cho mày chết một cách sung sướng”, Cơ Khâm nhìn chằm chằm vào Diệp Võ hét ra từng câu từng chữ, cảm xúc có chút phức tạp.Tò Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?Mẹ kiếp!Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha...!Chẳng phải cũng phải chết sao?"Mày chết đil", Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắngchửi."Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng.Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng."A...!Con mẹ nó!", Diệp Võ đau đớn hét rống lên.Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn.Hắn ta phải từngbước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thế làm nổi.Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tòng sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực."Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cò ta thìthanh kiếm trong tay có thế chém được rất nhiều người.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cò ta cũng có hạn.Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đòng gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tòng sư đến từ Huyền Linh Sơn.Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tòng sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp.Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đámngười đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi.Sau đó hơn chục imgwebtruyen.

Chương 479: Mày Cứng Đầu Đấy Để Tao Xem Xương Mày Cứng Đến Đâu Nào