Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 518: Không Thể Cử Động Được

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bòng nhiên dừng lại.nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!"Cơ Văn Phong thề độcHơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm.Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?Không thể đánh cược mà!Có thể chạy thoát sao?Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi."Đúng là biết điều", Tô Minh phun ra bốn chữ.Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cá gia tộc cua ngươi, máu chảy thành sông.Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi! đây là nhặt được một mạng!"Bố, chúng ta! chúng ta tự sát thôi!", Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!Nhưng cũng chỉ một giâynày.Bất chợt.Hai người họ không thể cử động được nữa.Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bòng nhiên dừng lại.nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!"Cơ Văn Phong thề độcHơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm.Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?Không thể đánh cược mà!Có thể chạy thoát sao?Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi."Đúng là biết điều", Tô Minh phun ra bốn chữ.Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cá gia tộc cua ngươi, máu chảy thành sông.Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi! đây là nhặt được một mạng!"Bố, chúng ta! chúng ta tự sát thôi!", Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!Nhưng cũng chỉ một giâynày.Bất chợt.Hai người họ không thể cử động được nữa.Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Vừa đi được vài bước, Cơ Văn Phong bòng nhiên dừng lại.nhìn hướng Tô Minh rồi nặng nề cúi đầu: "Cậu Tô, Cơ Văn Phong tôi xin thề với thiên đạo, hôm dù là hôm nay hay ngày sau, tuyệt sẽ không dám oán hận cậu Tô dù chỉ một lần, càng không có bất kỳ ý nghĩ trả thù nào!"Cơ Văn Phong thề độcHơn nữa còn là thề độc với thiên đạo.Loại thề độc này khá hiệu nghiệm, không có tu giả võ đạo nào dám vi phạm.Có thể nói, khi đã lập lời thề độc này, Cơ Văn Phong ngàn vạn phần trăm không thể báo thù Tô Minh nữa.Sau khi Cơ Văn Phong lập lời thề độc thiên đạo, Liên Tư cũng vội vàng làm theo.Hai người họ thực sự sợ Tô Minh sợ tới tận xương tủy, hiện tại bỏ chạy, ngộ lỡ Tô Minh cảm thấy hai người họ đều ôm mối hận trong lòng, sau này có suy nghĩ muốn báo thù, sau đó đến nhổ cỏ tận gốc thì sao?Không thể đánh cược mà!Có thể chạy thoát sao?Nhất định phải để Tô Minh tin rằng hai người họ thực sự không có lấy một tia oán hận cùng ý muốn báo thù.Để toàn mạng, cũng phải liều mình thôi."Đúng là biết điều", Tô Minh phun ra bốn chữ.Nhưng nếu như vừa rồi Cơ Văn Phong dám có có một chút vết tích của sát khí hoặc ý muốn báo thù bản thân, hoặc nói nhảm thêm một câu, anh liền tiễn ông ta xuống suối vàng.Nếu hai người này đã thức thời như vậy, thêm vào đó quả thực cũng không trêu ghẹo tới mình, liền quên đi thôi.Anh không rộng lượng, cũng không phải là kẻ khát máu.Người đắc tội ta, đáng chết, liền tiêu diệt cá gia tộc cua ngươi, máu chảy thành sông.Không mạo phạm tới ta, không đáng giết, hoặc rất thức thời, tha cho họ một mạng cũng được thôi.Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng.Theo đuổi suy nghĩ thông suốt.Tô Minh phất tay, Cơ Văn Phong cùng Liên Tư mới cảm kích không thôi mà rời đi! đây là nhặt được một mạng!"Bố, chúng ta! chúng ta tự sát thôi!", Cơ Khâm lúc này còn đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng nói, trong đó là đau khổ cùng tuyệt vọng, hắn đã không có bất kỳ ý niệm muốn sống nào nữa,Cơ Thương Hải nặng nề gật đầu, đúng vậy!!! Tự sát!Hiện tại, tự sát chắc chắn là lựa chọn tốt nhất!Nhưng cũng chỉ một giâynày.Bất chợt.Hai người họ không thể cử động được nữa.Như rơi vào đầm lầy vô biên, bị giam cầm chôn chặt, không thể động đậy.

Chương 518: Không Thể Cử Động Được