Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 519: Họ Cũng Sẽ Không Mạo Hiểm
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên!Tô Minh di chuyến.Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.Tô Minh, quá hung tàn.Một người cũng không bỏ qua.Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.Một mảnh máu tươi.Khiến người khác phải ớn lạnh.Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.Giết! Giết! Giết tôi đi!",Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.Tô Minh đứng yên bất động.Châm vàng vừa ra.Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.Sau đó tròn một giờ.Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diếu Tông có thế có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên!Tô Minh di chuyến.Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.Tô Minh, quá hung tàn.Một người cũng không bỏ qua.Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.Một mảnh máu tươi.Khiến người khác phải ớn lạnh.Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.Giết! Giết! Giết tôi đi!",Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.Tô Minh đứng yên bất động.Châm vàng vừa ra.Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.Sau đó tròn một giờ.Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diếu Tông có thế có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ngoại trừ hai người họ, Cơ Uyên, Cơ Đằng còn có những người khác của nhà Cơ tại Đế Thành trong nháy mắt đột nhiên!Tô Minh di chuyến.Sau đó, từng bóng người ngã quỵ xuống nền đất, kèm theo đó còn có những chiếc cổ nát bấy của những người đó.Tô Minh, quá hung tàn.Một người cũng không bỏ qua.Sau hơn chục nhịp thở, cả nhà họ Cơ, trừ hai người Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, tất cả các thành viên khác trong nhà họ Cơ đều trở thành một cỗ thi thể, bao gồm hàng trăm thanh niên tu đạo võ giả đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền tài để bồi dưỡng ra.Một mảnh máu tươi.Khiến người khác phải ớn lạnh.Đám đông vây xem càng không dám thở mạnh, vô cùng khiếp sợ trong im lặng.Giết! Giết! Giết tôi đi!",Cơ Khâm cầu khẩn, vừa van xin vừa khốn khổ dập đầu.Tô Minh đứng yên bất động.Châm vàng vừa ra.Đặt châm xuống cơ thể của Cơ Khâm và Cơ Thương Hải, khiến dây thần kinh mẫn cảm của họ được gia tăng.Sau đó tròn một giờ.Tô Minh đúng là một nhà nghệ thuật về cái chết.Anh triển khai các kiểu thủ đoạn khiến người khác ớn lạnh đến tận sống lưng, khiến người khác nếm thử cảm giác sống không bằng chết khủng khiếp thế nào.Nhìn thấy vậy khiến những người vây xung quanh đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân.Một tiếng sau, cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm đều chết.Còn nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn lúc này cũng vô cùng tuyệt vọng.Thế lực chống lưng ở Huyền Linh Sơn của hai nhà Công Tôn và nhà họ Ngụy sau khi nhận được tin cứu mạng của họ thì đều không thèm để ý, trực tiếp từ bỏ luôn.Dù sao thì không phải tất cả thế lực ở Huyền Linh Sơn đều tự cao tự đại như thế.Mặc dù rất nhiều tu giả võ đạo của Huyền Linh Sơn cảm thấy việc một mình Tô Minh tiêu diệt Phiêu Diếu Tông có thế có bóng dáng của gia tộc hộ thần, chứ họ không tin rằng một mình Tô Minh có thể tiêu diệt thế lực hạng một của Huyền Linh Sơn.Nhưng kể cả như vậy thì họ vẫn luôn coi Tô Minh là người rất nguy hiểm.Tất nhiên, họ cũng sẽ không mạo hiểm vì một thế lực phụ thuộc không mấy quan trọng.