Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 533: Vô Cùng Ngạo Mạn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?", Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được".Vừa dứt lời.Tô Minh liền rút kiếm.Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quỵ luật không gian.Đường kiếm này, vẫnchưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vần Kiếm.Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.Nhất là Huyền ThanhTông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn."Cái gì chứ?", da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại! lại cảm nhận được mùi của cái chết.Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?Làm sao có thể cảmnhận được cái chết chứ?"Không xong rồi, cùng xông lên!", cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy."Hừ!", cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thếnhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?", Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được".Vừa dứt lời.Tô Minh liền rút kiếm.Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quỵ luật không gian.Đường kiếm này, vẫnchưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vần Kiếm.Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.Nhất là Huyền ThanhTông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn."Cái gì chứ?", da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại! lại cảm nhận được mùi của cái chết.Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?Làm sao có thể cảmnhận được cái chết chứ?"Không xong rồi, cùng xông lên!", cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy."Hừ!", cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thếnhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… "Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?", Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được".Vừa dứt lời.Tô Minh liền rút kiếm.Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quỵ luật không gian.Đường kiếm này, vẫnchưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vần Kiếm.Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.Nhất là Huyền ThanhTông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn."Cái gì chứ?", da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại! lại cảm nhận được mùi của cái chết.Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?Làm sao có thể cảmnhận được cái chết chứ?"Không xong rồi, cùng xông lên!", cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy."Hừ!", cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thếnhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.

Chương 533: Vô Cùng Ngạo Mạn