Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 534: Phụng Lăng Chịu Cảnh Thảm Sát

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cùng lúc đó.Bùm!Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!Chết không kịp ngắc ngoải.Đúng lúc này."Thanh lục kiếm pháp!""Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!""Huyết vũ chi kiếm, giết!"Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!cả sáu người cùng xông lên.Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa * • • thần long, gầm thét phi tới.Ngay khắc sau.Không trung.Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.Cứ thế mà đối đầu trực diện.Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lười vì kinh ngạc như trông thấy quỷ.Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.Chuyện này! làm sao có thể chứ?Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ DưongPhụng Lăng chịu cảnh thảm sát!Thế nhưng đúng lúc này."Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!", Tô Minh mở miệng nói.Giọng nói bình thản.Mà bỡn cợt.Còn chứa cả khí thếhùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?Làm sao có thể như vậy được chứ?Đùa kiểu gì vậy?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cùng lúc đó.Bùm!Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!Chết không kịp ngắc ngoải.Đúng lúc này."Thanh lục kiếm pháp!""Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!""Huyết vũ chi kiếm, giết!"Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!cả sáu người cùng xông lên.Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa * • • thần long, gầm thét phi tới.Ngay khắc sau.Không trung.Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.Cứ thế mà đối đầu trực diện.Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lười vì kinh ngạc như trông thấy quỷ.Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.Chuyện này! làm sao có thể chứ?Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ DưongPhụng Lăng chịu cảnh thảm sát!Thế nhưng đúng lúc này."Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!", Tô Minh mở miệng nói.Giọng nói bình thản.Mà bỡn cợt.Còn chứa cả khí thếhùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?Làm sao có thể như vậy được chứ?Đùa kiểu gì vậy?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cùng lúc đó.Bùm!Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!Chết không kịp ngắc ngoải.Đúng lúc này."Thanh lục kiếm pháp!""Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!""Huyết vũ chi kiếm, giết!"Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!cả sáu người cùng xông lên.Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa * • • thần long, gầm thét phi tới.Ngay khắc sau.Không trung.Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.Cứ thế mà đối đầu trực diện.Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lười vì kinh ngạc như trông thấy quỷ.Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.Chuyện này! làm sao có thể chứ?Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ DưongPhụng Lăng chịu cảnh thảm sát!Thế nhưng đúng lúc này."Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!", Tô Minh mở miệng nói.Giọng nói bình thản.Mà bỡn cợt.Còn chứa cả khí thếhùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?Làm sao có thể như vậy được chứ?Đùa kiểu gì vậy?

Chương 534: Phụng Lăng Chịu Cảnh Thảm Sát