Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 540: Đây Mới Thật Sự Là Báo Thù

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngựđắng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.Hạ giới đã hơn 500 nămkhông xuất hiện cảnh giới hóa thân.Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?"Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.Quá là khủng khiếp!Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên."Đợi đã!", hai ngườidường như hô lên cùng lúc."Xin cậu chủ Tô đợi một chút!", Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: "Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân.Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô DỈệpNhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: "Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông.Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi".Tô Minh không hề có ý nói đùa.Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.Tàn nhẫn quá!Yêu cầu này của Tô Minh đúng là...Trời ơi!Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết LữChân Tuân và Lữ Thanh Thanh.Đây mới thật sự là báo thù.Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi.Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kế cả là mất chân mất tay cũng được.Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta.Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngựđắng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.Hạ giới đã hơn 500 nămkhông xuất hiện cảnh giới hóa thân.Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?"Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.Quá là khủng khiếp!Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên."Đợi đã!", hai ngườidường như hô lên cùng lúc."Xin cậu chủ Tô đợi một chút!", Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: "Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân.Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô DỈệpNhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: "Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông.Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi".Tô Minh không hề có ý nói đùa.Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.Tàn nhẫn quá!Yêu cầu này của Tô Minh đúng là...Trời ơi!Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết LữChân Tuân và Lữ Thanh Thanh.Đây mới thật sự là báo thù.Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi.Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kế cả là mất chân mất tay cũng được.Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta.Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngựđắng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.Hạ giới đã hơn 500 nămkhông xuất hiện cảnh giới hóa thân.Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?"Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.Quá là khủng khiếp!Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên."Đợi đã!", hai ngườidường như hô lên cùng lúc."Xin cậu chủ Tô đợi một chút!", Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: "Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân.Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô DỈệpNhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: "Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông.Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi".Tô Minh không hề có ý nói đùa.Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.Tàn nhẫn quá!Yêu cầu này của Tô Minh đúng là...Trời ơi!Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết LữChân Tuân và Lữ Thanh Thanh.Đây mới thật sự là báo thù.Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi.Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kế cả là mất chân mất tay cũng được.Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta.Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?

Chương 540: Đây Mới Thật Sự Là Báo Thù