Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 541: Anh Không Phải Đang Nói Giỡn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu Minh, không thế bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, môt nái niá nhát nhiìa_một cái giá chát chúa.Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bịtiêu diệt.Mà không bị diệt cũng tàn.Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã.Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa.Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí quangàn năm của Huyên Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.Tuyệt đối không thể đồng ý.Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào."Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sáttrước mặt cậu, được• • < • không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng lưng cũng còng xuống, gương mặt già nua run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.Lữ Thanh Thanh thì xụi lơ tại chỗ, nằm vật ra bên cạnh.Tiêu Nhươc Dư và ViênPhương Hà thì vừa vui vẻ vừa rung động.Một mình Tô Minh mà thật sự dồn được Đại trưởng lão của một thế lực siêu đẳng và cháu gái ông ta đến bước đường cùng ư? Còn là ở trước mặt tông chủ Huyền Thanh Tông?Đây...!Đây thật sự là quá chấn động.Có thế nói anh đã viết nên trang sử cho Huyền Linh Sơn luôn rồi.Những đệ tử Huyền Thanh Tòng trên sân võ đều ngây ra như phỗng!Bọn họ thật sự không thế tin được mình đã nghe thấy gì.Trong lòng họ hình tượng một Huyền Thanh Tông vô địch, lừng lẫy tiếng tăm lập tức âm âm sụp đổ.Nhưng mà...Kế tiếp, điều khiến ngườita không thể tin tường nổi làTô Minh lại lắc đầu.Từ chối!"Tôi không phải đang bàn bạc với ông, mà là muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không bảo họ tự sát.Không phải là đang trao đổi, cũng không định cò kè mặc cả gì hết", Tô Minh lạnh nhạt nói.***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu Minh, không thế bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, môt nái niá nhát nhiìa_một cái giá chát chúa.Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bịtiêu diệt.Mà không bị diệt cũng tàn.Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã.Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa.Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí quangàn năm của Huyên Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.Tuyệt đối không thể đồng ý.Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào."Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sáttrước mặt cậu, được• • < • không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng lưng cũng còng xuống, gương mặt già nua run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.Lữ Thanh Thanh thì xụi lơ tại chỗ, nằm vật ra bên cạnh.Tiêu Nhươc Dư và ViênPhương Hà thì vừa vui vẻ vừa rung động.Một mình Tô Minh mà thật sự dồn được Đại trưởng lão của một thế lực siêu đẳng và cháu gái ông ta đến bước đường cùng ư? Còn là ở trước mặt tông chủ Huyền Thanh Tông?Đây...!Đây thật sự là quá chấn động.Có thế nói anh đã viết nên trang sử cho Huyền Linh Sơn luôn rồi.Những đệ tử Huyền Thanh Tòng trên sân võ đều ngây ra như phỗng!Bọn họ thật sự không thế tin được mình đã nghe thấy gì.Trong lòng họ hình tượng một Huyền Thanh Tông vô địch, lừng lẫy tiếng tăm lập tức âm âm sụp đổ.Nhưng mà...Kế tiếp, điều khiến ngườita không thể tin tường nổi làTô Minh lại lắc đầu.Từ chối!"Tôi không phải đang bàn bạc với ông, mà là muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không bảo họ tự sát.Không phải là đang trao đổi, cũng không định cò kè mặc cả gì hết", Tô Minh lạnh nhạt nói.***.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cậu Minh, không thế bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, môt nái niá nhát nhiìa_một cái giá chát chúa.Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bịtiêu diệt.Mà không bị diệt cũng tàn.Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã.Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa.Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí quangàn năm của Huyên Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.Tuyệt đối không thể đồng ý.Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào."Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sáttrước mặt cậu, được• • < • không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng lưng cũng còng xuống, gương mặt già nua run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.Lữ Thanh Thanh thì xụi lơ tại chỗ, nằm vật ra bên cạnh.Tiêu Nhươc Dư và ViênPhương Hà thì vừa vui vẻ vừa rung động.Một mình Tô Minh mà thật sự dồn được Đại trưởng lão của một thế lực siêu đẳng và cháu gái ông ta đến bước đường cùng ư? Còn là ở trước mặt tông chủ Huyền Thanh Tông?Đây...!Đây thật sự là quá chấn động.Có thế nói anh đã viết nên trang sử cho Huyền Linh Sơn luôn rồi.Những đệ tử Huyền Thanh Tòng trên sân võ đều ngây ra như phỗng!Bọn họ thật sự không thế tin được mình đã nghe thấy gì.Trong lòng họ hình tượng một Huyền Thanh Tông vô địch, lừng lẫy tiếng tăm lập tức âm âm sụp đổ.Nhưng mà...Kế tiếp, điều khiến ngườita không thể tin tường nổi làTô Minh lại lắc đầu.Từ chối!"Tôi không phải đang bàn bạc với ông, mà là muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không bảo họ tự sát.Không phải là đang trao đổi, cũng không định cò kè mặc cả gì hết", Tô Minh lạnh nhạt nói.***.

Chương 541: Anh Không Phải Đang Nói Giỡn