Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 543: Ông Ta Cực Kỳ Mạnh!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Dương Phụng Lăng dập đầu, bèn chờ đợi, mỗi một giây như qua cả năm, trong lòng cũng không nắm chắc.Bởi vì, đây là lần đầu tiên ông ta mời tổ tiên ra mặt.Thậm chí, đây còn là lần mời tổ tiên ra mặt đầu tiên trong lịch sử Huyền Thanh Tông.Oi lối nùnri nó thànhCuối cùng có thành công hay không thì cũng khó mà nói được!Dù là Tô Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm về phía cấm địa Huyền Thanh Tông.Dưới bầu không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua khoảng 10 giây.Ngay khi Dương Phụng Lăng sắp tuyệt vọng, khiến mọi người cảm thấy lần mời tổ tiên ra mặt này là giả thìđột nhiên!ù ù ù...Không khí trên bầu trời Huyền Thanh Tông chợt trở nên đè nén ngột ngạt rít gào.Dần dần, có một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời khu cấm địa.Nó giống như một cơn lốc xoáy vượt cấp 15.Không khí quanh vòng xoáy ấy còn có màu sắc quái dị, đan xen giữa màu đen và màu tím khiến người ta cảm thấy vừa áp lực vừa khó thở một cách khó hiểu."Đây là...", Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cho mời tổ tiên trong truyền thuyết kia...!Là thật ư? Các đệ tự Huyền Thanh Tông đang quỳ trên sân đấu võ lập tức kích động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trênbầu trời, mấp máy bờ môi như đang cầu nguyện điều gì đó.Còn Dương Phụng Lăng thì đỏ lừ cả mặt.Vài giây sau.Bỗng dưng, tất cả mọi người trên sân đấu chợt cảm thấy linh khí yếu đi.Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông chiếm đóng trên núi Đông Tự - một trong những gọn núi có linh khídồi dào nhất ở Huyền Linh Sơn.Nơi này quanh năm suốt tháng tràn đầy linh khí, là một trong những lý do mà nhiều thanh niên nằm mơ cũng muốn được vào Huyền Thanh Tông.Nhưng giờ phút này, linh khí đặc sệt trong không khí lại đang yếu bớt.Yếu đi một cách điên cuồng.Chính xác hơn là, có rất nhiều người hoảng sợ phát hiện, linh khí trong không khí đang bị hút đi.Mà ngọn nguồn chính là cấm địa của Huyền Thanh Tông."Nhìn...!Nhìn kìa, đó là?", Tiêu Nhược Dư kinh ngạc hét lên.Chỉ thấy, cơn lốc xoáy đang điên cuồng uốn lượn trên bầu trời cấm địa vậy mà...!vậy mà...!vậy mà gầnnhư hút đi hơn một nửa linh khí của Huyền Thanh Tông, rồi hiện ra một bóng người.Một bóng người cực kỳ khổng lồ.Bóng người ấy lơ lửng giữa không trung và cao hơn trăm mét.Mỗi một tiếng hít thở giống như sấm sét vào hè.Bóng người dần dần trở nên rõ ràng.Hình bóng ấy là một ông cụ mặc áo tím, ông ta chỉ có một cánh tay, dáng người cũng không cao, trông khá xấu, thậm chí có thể nói là rất xâu.Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Dương Phụng Lăng dập đầu, bèn chờ đợi, mỗi một giây như qua cả năm, trong lòng cũng không nắm chắc.Bởi vì, đây là lần đầu tiên ông ta mời tổ tiên ra mặt.Thậm chí, đây còn là lần mời tổ tiên ra mặt đầu tiên trong lịch sử Huyền Thanh Tông.Oi lối nùnri nó thànhCuối cùng có thành công hay không thì cũng khó mà nói được!Dù là Tô Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm về phía cấm địa Huyền Thanh Tông.Dưới bầu không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua khoảng 10 giây.Ngay khi Dương Phụng Lăng sắp tuyệt vọng, khiến mọi người cảm thấy lần mời tổ tiên ra mặt này là giả thìđột nhiên!ù ù ù...Không khí trên bầu trời Huyền Thanh Tông chợt trở nên đè nén ngột ngạt rít gào.Dần dần, có một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời khu cấm địa.Nó giống như một cơn lốc xoáy vượt cấp 15.Không khí quanh vòng xoáy ấy còn có màu sắc quái dị, đan xen giữa màu đen và màu tím khiến người ta cảm thấy vừa áp lực vừa khó thở một cách khó hiểu."Đây là...", Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cho mời tổ tiên trong truyền thuyết kia...!Là thật ư? Các đệ tự Huyền Thanh Tông đang quỳ trên sân đấu võ lập tức kích động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trênbầu trời, mấp máy bờ môi như đang cầu nguyện điều gì đó.Còn Dương Phụng Lăng thì đỏ lừ cả mặt.Vài giây sau.Bỗng dưng, tất cả mọi người trên sân đấu chợt cảm thấy linh khí yếu đi.Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông chiếm đóng trên núi Đông Tự - một trong những gọn núi có linh khídồi dào nhất ở Huyền Linh Sơn.Nơi này quanh năm suốt tháng tràn đầy linh khí, là một trong những lý do mà nhiều thanh niên nằm mơ cũng muốn được vào Huyền Thanh Tông.Nhưng giờ phút này, linh khí đặc sệt trong không khí lại đang yếu bớt.Yếu đi một cách điên cuồng.Chính xác hơn là, có rất nhiều người hoảng sợ phát hiện, linh khí trong không khí đang bị hút đi.Mà ngọn nguồn chính là cấm địa của Huyền Thanh Tông."Nhìn...!Nhìn kìa, đó là?", Tiêu Nhược Dư kinh ngạc hét lên.Chỉ thấy, cơn lốc xoáy đang điên cuồng uốn lượn trên bầu trời cấm địa vậy mà...!vậy mà...!vậy mà gầnnhư hút đi hơn một nửa linh khí của Huyền Thanh Tông, rồi hiện ra một bóng người.Một bóng người cực kỳ khổng lồ.Bóng người ấy lơ lửng giữa không trung và cao hơn trăm mét.Mỗi một tiếng hít thở giống như sấm sét vào hè.Bóng người dần dần trở nên rõ ràng.Hình bóng ấy là một ông cụ mặc áo tím, ông ta chỉ có một cánh tay, dáng người cũng không cao, trông khá xấu, thậm chí có thể nói là rất xâu.Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Dương Phụng Lăng dập đầu, bèn chờ đợi, mỗi một giây như qua cả năm, trong lòng cũng không nắm chắc.Bởi vì, đây là lần đầu tiên ông ta mời tổ tiên ra mặt.Thậm chí, đây còn là lần mời tổ tiên ra mặt đầu tiên trong lịch sử Huyền Thanh Tông.Oi lối nùnri nó thànhCuối cùng có thành công hay không thì cũng khó mà nói được!Dù là Tô Minh cũng thích thú nhìn chằm chằm về phía cấm địa Huyền Thanh Tông.Dưới bầu không khí yên tĩnh, thời gian trôi qua khoảng 10 giây.Ngay khi Dương Phụng Lăng sắp tuyệt vọng, khiến mọi người cảm thấy lần mời tổ tiên ra mặt này là giả thìđột nhiên!ù ù ù...Không khí trên bầu trời Huyền Thanh Tông chợt trở nên đè nén ngột ngạt rít gào.Dần dần, có một vòng xoáy khổng lồ vặn vẹo xuất hiện trên bầu trời khu cấm địa.Nó giống như một cơn lốc xoáy vượt cấp 15.Không khí quanh vòng xoáy ấy còn có màu sắc quái dị, đan xen giữa màu đen và màu tím khiến người ta cảm thấy vừa áp lực vừa khó thở một cách khó hiểu."Đây là...", Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch, cho mời tổ tiên trong truyền thuyết kia...!Là thật ư? Các đệ tự Huyền Thanh Tông đang quỳ trên sân đấu võ lập tức kích động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào vòng xoáy trênbầu trời, mấp máy bờ môi như đang cầu nguyện điều gì đó.Còn Dương Phụng Lăng thì đỏ lừ cả mặt.Vài giây sau.Bỗng dưng, tất cả mọi người trên sân đấu chợt cảm thấy linh khí yếu đi.Phải biết rằng, Huyền Thanh Tông chiếm đóng trên núi Đông Tự - một trong những gọn núi có linh khídồi dào nhất ở Huyền Linh Sơn.Nơi này quanh năm suốt tháng tràn đầy linh khí, là một trong những lý do mà nhiều thanh niên nằm mơ cũng muốn được vào Huyền Thanh Tông.Nhưng giờ phút này, linh khí đặc sệt trong không khí lại đang yếu bớt.Yếu đi một cách điên cuồng.Chính xác hơn là, có rất nhiều người hoảng sợ phát hiện, linh khí trong không khí đang bị hút đi.Mà ngọn nguồn chính là cấm địa của Huyền Thanh Tông."Nhìn...!Nhìn kìa, đó là?", Tiêu Nhược Dư kinh ngạc hét lên.Chỉ thấy, cơn lốc xoáy đang điên cuồng uốn lượn trên bầu trời cấm địa vậy mà...!vậy mà...!vậy mà gầnnhư hút đi hơn một nửa linh khí của Huyền Thanh Tông, rồi hiện ra một bóng người.Một bóng người cực kỳ khổng lồ.Bóng người ấy lơ lửng giữa không trung và cao hơn trăm mét.Mỗi một tiếng hít thở giống như sấm sét vào hè.Bóng người dần dần trở nên rõ ràng.Hình bóng ấy là một ông cụ mặc áo tím, ông ta chỉ có một cánh tay, dáng người cũng không cao, trông khá xấu, thậm chí có thể nói là rất xâu.Thế nhưng, ông ta cực kỳ mạnh!

Chương 543: Ông Ta Cực Kỳ Mạnh!