Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 546: Sao Có Thể Có Kết Quả Như Hiện Tại

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kết hợp vời nhát kiếmđầu tiên ban nãy.Tổng cộng 20 nhát kiếm."Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.Ngay lúc này."Xẹt xẹt xẹt xẹt..."Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần ThôngVận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổâm âm...Căn bản không ngăn được gì.20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.Sâc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi.Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vần xem nhẹ họ.Đây mà là mạnh gì nữa?Quả thật vô địch con bà nó rồi!Bọn họ biết rõ kiếm củaTô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thưong nặng.Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là...!là...!là lão tổ quá"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiến nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ.Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa."Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê.Sao có thể biết được thực lực • • • đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi."Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên PhươngHà có chút lo lắng và tiếc nuối lấm bấm.Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.Cũng không có chuyện như giờ.Sao có thể có kết quả như hiện tại?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kết hợp vời nhát kiếmđầu tiên ban nãy.Tổng cộng 20 nhát kiếm."Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.Ngay lúc này."Xẹt xẹt xẹt xẹt..."Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần ThôngVận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổâm âm...Căn bản không ngăn được gì.20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.Sâc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi.Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vần xem nhẹ họ.Đây mà là mạnh gì nữa?Quả thật vô địch con bà nó rồi!Bọn họ biết rõ kiếm củaTô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thưong nặng.Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là...!là...!là lão tổ quá"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiến nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ.Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa."Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê.Sao có thể biết được thực lực • • • đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi."Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên PhươngHà có chút lo lắng và tiếc nuối lấm bấm.Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.Cũng không có chuyện như giờ.Sao có thể có kết quả như hiện tại?

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Kết hợp vời nhát kiếmđầu tiên ban nãy.Tổng cộng 20 nhát kiếm."Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.Ngay lúc này."Xẹt xẹt xẹt xẹt..."Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần ThôngVận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổâm âm...Căn bản không ngăn được gì.20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.Sâc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi.Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vần xem nhẹ họ.Đây mà là mạnh gì nữa?Quả thật vô địch con bà nó rồi!Bọn họ biết rõ kiếm củaTô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thưong nặng.Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là...!là...!là lão tổ quá"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiến nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ.Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa."Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê.Sao có thể biết được thực lực • • • đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi."Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên PhươngHà có chút lo lắng và tiếc nuối lấm bấm.Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.Nếu lúc đó Tô Minh đồng ý thì đã nổi tiếng trong một đêm, trực tiếp thành huyền thoại rồi.Cũng không có chuyện như giờ.Sao có thể có kết quả như hiện tại?

Chương 546: Sao Có Thể Có Kết Quả Như Hiện Tại