Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 545: Vượt Xa Người Bình Thường
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận."Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ! "Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.Nên vừa hét xong."Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.Cần gì phải che giấu thực lực nữa?Sức mạnh 600 ngàn ký cộng vời kiếm ý, kết hợp lựcngưng tụ và quy luật không gian.Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.Nhưng lại vô cùng sắc bén.Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông."Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lần chút nghiêm túc.Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền ThanhTông bị nó đè nằm sấp xuống đất.Một chưởng này, cực kỳ mạnh!Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần ThôngVân rồi."Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm!! ", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin.Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.Nhưng Tô Minh!Vượt xa người bình thường.19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận."Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ! "Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.Nên vừa hét xong."Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.Cần gì phải che giấu thực lực nữa?Sức mạnh 600 ngàn ký cộng vời kiếm ý, kết hợp lựcngưng tụ và quy luật không gian.Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.Nhưng lại vô cùng sắc bén.Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông."Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lần chút nghiêm túc.Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền ThanhTông bị nó đè nằm sấp xuống đất.Một chưởng này, cực kỳ mạnh!Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần ThôngVân rồi."Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm!! ", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin.Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.Nhưng Tô Minh!Vượt xa người bình thường.19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Giọng Dương Phụng Lăng đầy vẻ căm giận."Muốn Đại trưởng lão Huyền Thanh Tông tôi quỳ xuống dập đầu cho đến chết?", Trần Thông Vận cười lạnh: "Được, giỏi, tuổi trẻ! "Trần Thông Vận còn định nói gì thì ai ngờ Tô Minh đã hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, tới đi!"cả người Tô Minh hừng hực ý chí chiến đấu.Anh rất muốn đánh nhau thử với Trần Thông Vận.Nên vừa hét xong."Thiên vẫn Kiếm!", Tô Minh bèn gầm lên.Cần gì phải che giấu thực lực nữa?Sức mạnh 600 ngàn ký cộng vời kiếm ý, kết hợp lựcngưng tụ và quy luật không gian.Một nhát kiếm nhanh đến nỗi mắt thường không thể nhìn thấy được lẳng lặng hòa vào không gian mà chẳng có chút dao động nào, đã vọt tới trước mặt bóng người cao to hình thành từ thần hồn của Trần Thông Vận đang lơ lửng giữa không trung.Nhát kiếm ấy nhỏ như một sợi tơ.Nhưng lại vô cùng sắc bén.Sắc bén đến nỗi chỉ vạch ra một vết cắt nhỏ xíu thôi cũng đã cắt nát không gian ở Huyền Thanh Tông."Sức mạnh kia? Cũng thú vị đấy chứ", gương mặt bóng thần hồn cao to của Trần Thông Vận khẽ nhăn lại giống như mây mù chợt nhúc nhích đầy vẻ kỳ dị, toát ra sự kinh ngạc xen lần chút nghiêm túc.Sau đó, Trần Thông Vận giơ tay lên.Một bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đầy khí thế, kéo theo không khí như tiếng gió rít đập tới.Một chưởng ấy vừa đánh ra, toàn bộ dãy núi Đông Tự chợt rung lắc, không ngừng có đất đá lăn xuống.Ngay cả sân đấu võ phía dưới, cũng có gần như một nửa đệ tử Huyền ThanhTông bị nó đè nằm sấp xuống đất.Một chưởng này, cực kỳ mạnh!Mạnh vượt trên cả hệ thống võ đạo ở Huyền Linh Sơn.Mà trong giây phút một chưởng ấy đánh tới, gương mặt Tô Minh lại chợt ngẩn ra.Anh đã đánh giá thấp thực lực của Trần ThôngVân rồi."Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm! Thiên vẫn Kiếm!! ", Tô Minh vội vàng chém Xích Ảnh Kiếm trong tay ra một cách hết sức điên cuồng giống như bị quỷ ám làm không biết mệt.Chỉ trong tích tắc mà anh đã chém ra 19 nhát liên tiếp.19 nhát ấy rất mạnh, không có xíu nào là bị yếu đi, quả thật khó có thể tin.Nếu là tu giả võ đạo bình thường thì nhiều nhất chỉ chém ra được 3 nhát đã khó mà vung kiếm lên tiếp.Nhưng Tô Minh!Vượt xa người bình thường.19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.