Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 608: Tan Thành Cát Bụi
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tức thì.“Vù...”Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi...!tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.Sau…Sau đó!Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!Trong nháy mắt.Trời đất biến sắc.Vạn vật tuyệt vọng.Không gian như ngưng đọng.…Chợt!Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!Tan thành cát bụi.Bị một trận gió nhẹ thổi bay.Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.
Tức thì.
“Vù...”
Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.
Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.
Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.
Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.
Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.
Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.
Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi...!tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.
Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.
Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.
Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.
“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.
Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.
Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.
Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.
“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.
Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”
Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.
“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.
Sau…
Sau đó!
Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.
Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!
Trong nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Vạn vật tuyệt vọng.
Không gian như ngưng đọng.
…
Chợt!
Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!
Tan thành cát bụi.
Bị một trận gió nhẹ thổi bay.
Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.
Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.
Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.
Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tức thì.“Vù...”Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi...!tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết chết Phượng Như Huyên? Cũng thú vị đấy, chỉ là thứ nhãi nhép mà lại có thể giết chết được Phượng Như Huyên...”, bà lão đó lại lẩm bẩm một câu, giọng nói của bà ta rất chậm, nhưng trong câu nói lại có vài tuỳ ý.Sau đó, bà lão đột nhiên nâng giọng, tràn đầy sát khí: “Mặc dù Phượng Như Huyên là đồ bỏ đi nhưng dù sao cũng là người tộc Nam Ly Phượng Hoàng…”Đáng tiếc bà ta còn chưa dứt lời.“Bà im đi được không? Ai cho phép bà ngồi trên kiệu nói chuyện với bản thiên nữ?”, thiên nữ Tạo Hóa cười khẩy.Sau…Sau đó!Cô ta tùy ý vung tay lên, một luồng khí tức tràn ra bủa vây lấy chiếc kiệu.Cảm giác đó như thể một bàn tay khổng lồ vô cùng dễ dàng mà tóm lấy một con kiến, trong lúc luồng khí tức đó chuyển động, bầu trời phía trên như đang sợ hãi mà co rụt lại!Trong nháy mắt.Trời đất biến sắc.Vạn vật tuyệt vọng.Không gian như ngưng đọng.…Chợt!Chiếc xe kiệu lộng lẫy, cao sang như báu vật quý giá nhất trời đất này lại cứ thế bị phong hóa!Tan thành cát bụi.Bị một trận gió nhẹ thổi bay.Ngay cả bốn người phụ nữ trẻ tuổi bán bộ chân vương của tộc Nam Ly Phượng Hoàng cũng hóa thành hư không.Chỉ còn lại một bà lão chống gậy.Một bà lão dường như đã bị hóa đá, đứng đờ ra.Cả quá trình cứ như thể một giấc mơ không thật.