Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 609: Đó Là Một Đạo Khí Chân Chính!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…Cảnh giới Chân Hoàng? Rác rưởi.Mất hứng.“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 0 người mạnh nhất.Hiện tại bà ta đã hơn 0 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?Bà ta đã đi qua vô số phong ba.Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.Nhưng lúc này.Cảm xúc nào chỉ dữ dội?Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.Đó là một đạo khí chân chính!Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.Thực lực cỡ này…Biết phải hình dung thế nào?“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.Câu nói này.Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.Trông như chiếc mai rùa.Người khác thấy mà hãi hùng.Không chỉ có thể, đột nhiên...VútBà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.
“Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.
Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…
Cảnh giới Chân Hoàng? Rác rưởi.
Mất hứng.
“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.
Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.
Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.
Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 0 người mạnh nhất.
Hiện tại bà ta đã hơn 0 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?
Bà ta đã đi qua vô số phong ba.
Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.
Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.
Nhưng lúc này.
Cảm xúc nào chỉ dữ dội?
Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!
Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.
Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…
Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.
Đó là một đạo khí chân chính!
Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!
Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?
Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.
Thực lực cỡ này…
Biết phải hình dung thế nào?
“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.
Câu nói này.
Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!
Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.
Trông như chiếc mai rùa.
Người khác thấy mà hãi hùng.
Không chỉ có thể, đột nhiên...
Vút
Bà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng của bà còn ai mạnh hơn không? Gọi đến đây!”, thiên nữ Tạo Hóa nhìn bà lão nói, đôi mắt lộ rõ vẻ nhàm chán.Vốn tưởng sẽ có một kẻ mạnh thực thụ của tộc Nam Ly Phượng Hoàng đến, nào ngờ…Cảnh giới Chân Hoàng? Rác rưởi.Mất hứng.“…”, bà lão chống gậy hồi lâu cũng không thốt lên nổi thành lời, đầu óc trống rỗng.Bà ta là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng.Mặc dù bà ta không phải người mạnh nhất trong tộc.Nhưng ít nhất cũng phải nằm trong 8 đến 0 người mạnh nhất.Hiện tại bà ta đã hơn 0 nghìn tuổi, có kẻ mạnh nào chưa từng gặp? Có thiên tài nào mà chưa từng thấy? Có chuyện kỳ quái nào mà chưa từng trải qua?Bà ta đã đi qua vô số phong ba.Trải nghiệm nhiều thì lòng lại càng bình tĩnh.Cảm xúc của bà ta đã không còn dữ dội từ rất lâu rồi.Nhưng lúc này.Cảm xúc nào chỉ dữ dội?Bà ta đường đường là ngũ trưởng lão của tộc Nam Ly Phượng Hoàng vậy mà lại suýt chút nữa gục ngã!Bà ta nhìn chằm chằm thiên nữ Tạo Hóa ở dưới sân võ, lòng vô cùng sợ hãi.Bà ta chắc chắn cho dù tộc trưởng có đến cũng không mạnh bằng đối phương…Người khác không biết nhưng bà ta lại rõ ràng, chiếc xe kiệu mà bà ta ngồi là một trong ba báu vật của tộc Nam Ly Phượng Hoàng được truyền từ thời thượng cổ đến nay đã được mấy trăm nghìn năm.Đó là một đạo khí chân chính!Trong cả thế giới Tiểu Thiên cũng chẳng có mấy cái đạo khí!Cho dù là tộc trưởng thì cũng phải tấn công chiếc xe kiệu này ba đến năm năm thì chắc mới có thể đánh nát nó được?Nhưng đối phương lại dùng khí tức biến chiếc xe thành cát bụi.Thực lực cỡ này…Biết phải hình dung thế nào?“Nói chuyện đi!”, thấy bà lão im lặng, thiên nữ Tạo Hóa gằn giọng nói.Câu nói này.Khiến bà lão trên bầu trời bị đánh văng!Bà lão phải dùng chân khí, bí kíp, trận pháp, ly hỏa để chống đỡ nhưng trong lúc bị đánh bay, bà ta vẫn cảm thấy như thể sắp bị xé rách, trên người đã xuất hiện vài vết thương rỉ máu.Trông như chiếc mai rùa.Người khác thấy mà hãi hùng.Không chỉ có thể, đột nhiên...VútBà lão bỗng nhiên như bị chịu một lực hấp dẫn mạnh gấp mấy trăm lần khiến bà ta lao vút đi như viên đạn, ngã thẳng xuống đất.