Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 672: Tam Mao Quá Mạnh!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Soạt…”, theo tiếng hét của công chúa nhỏ Cổ Kim, bỗng nhiên, con chồn cái béo tròn đáng yêu lúc nãy còn đang nằm ngủ ngon lành trên vai cô ta, đột ngột ngẩng đầu.Mở mắt.Mắt vừa mở ra, bỗng thấy con ngươi của nó có màu xanh như hai viên ngọc lục báo.Trong đó chứa đầy vẻ yêu dị và một loại cảm giác ăn trên ngồi trước khó mà diễn tả thành lời.Khí tức trên người nó đột nhiên phóng thích ra!!!Bỗng, cả sảnh tầng bốn như thể đều bị đông cứng lại.Cho dù là Hoàng Vĩnh Lãnh và Ngô Lập Tàng cũng không thể cử động.Bọn bọ bị trấn áp bởi một luồng khí tức cực mạnh mang đầy sức uy hiếp.Đến cả Quý Thanh Hoàcũng run rẩy, bên dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng.Mà dường như điểm ánh sáng từ chiếc đũa khi đến trước mặt công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đột ngột dừng khựng lại rồi biến mất tăm.Tiếp đó.“Vụt…”, móng của Tam Mao nhấc lên.Vỗ một cái về phía Quý Thanh Hoà.Bộ móng nhỏ trông giống như vuốt mèo.Nhưng chỉ tuỳ ý vỗ một cái thôi, mà đã xuất hiện một Tráo ấn mang đầy khí thức hoang cổ, Trảo ấn sinh động như thật, còn thật hơn cả thật, nó đột ngột xuất hiện từ trong Hư không vô tận.Cuồn cuộn từng tầng từng lớp chồng lên nhau.Chấn động như những cơn sóng thần vô tận.Cơn chấn động đến từ hàng trăm nghìn chiếc bóng.Khoá chặt lấy Quý Thanh Hoà.Dưới lớp che mặt, sắc mặt Quý Thanh Hoà càng lúc càng tái mét.Cơ thể xinh đẹp run mạnh.Cô ta cố ép mình nhấc chiếc đũa lên, muốn chống lại khí tức uy hiếp đến từ Thần huyết hoang cổ, để chặn lại một trảo này của Tam Mao.Nhưng hơi miễn cưỡng.Chân khí trong cơ thể cô ta vận chuyển điên cuồng!!!Nhưng vẫn không đủ.“Phụt…”.Nôn ra một ngụm máu, chiếc khăn che mặt kia đều nhuộm đầy máu tươi.Đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ kim hơi phức tạp, nói thực, Quý Thanh Hoà khiến cô ta có chút kính phục, là người con gái độ tuổi tương đồng với cô ta có thực lực mạnh nhất mà cô ta từng gặp.Có thể đàn áp mình, loại thực lực và khả năng thiên phú này trước giờ rất hiếm gặp.Cô ta không hề muốn Quý Thanh Hoà chết.Dù gì, chi kỷ dễ tìm, đối thủkhó gặp.Nhưng cô ta không đánh lại được Quý Thanh Hoà, không thể tiếp được một chiêu của Quý Thanh Hoà, cho dù có miễn cưỡng tiếp chiêu thì bản thân cô ta cũng phải bị thương nặng hoặc thậm chí gần chết, chỉ đành đế Tam Mao ra tay.Mà Tam Mao đã ra tay thì Quý Thanh Hoà có còn mạng hay không, cô ta không dám chắc chắn.Tam Mao quá mạnh!!!Nhất là khí huyết thuần khiết của Thần huyết hoang cổkia, tưởng chừng như bàn tay của thượng đế can thiệp vào kết quả của cuộc chiến.Chỉ cần nó ra tay, đối phương có thể sống sót được hay không, chỉ đành xem ý trời.
“Soạt…”, theo tiếng hét của công chúa nhỏ Cổ Kim, bỗng nhiên, con chồn cái béo tròn đáng yêu lúc nãy còn đang nằm ngủ ngon lành trên vai cô ta, đột ngột ngẩng đầu.
Mở mắt.
Mắt vừa mở ra, bỗng thấy con ngươi của nó có màu xanh như hai viên ngọc lục báo.
Trong đó chứa đầy vẻ yêu dị và một loại cảm giác ăn trên ngồi trước khó mà diễn tả thành lời.
Khí tức trên người nó đột nhiên phóng thích ra!!!
Bỗng, cả sảnh tầng bốn như thể đều bị đông cứng lại.
Cho dù là Hoàng Vĩnh Lãnh và Ngô Lập Tàng cũng không thể cử động.
Bọn bọ bị trấn áp bởi một luồng khí tức cực mạnh mang đầy sức uy hiếp.
Đến cả Quý Thanh Hoà
cũng run rẩy, bên dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng.
Mà dường như điểm ánh sáng từ chiếc đũa khi đến trước mặt công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đột ngột dừng khựng lại rồi biến mất tăm.
Tiếp đó.
“Vụt…”, móng của Tam Mao nhấc lên.
Vỗ một cái về phía Quý Thanh Hoà.
Bộ móng nhỏ trông giống như vuốt mèo.
Nhưng chỉ tuỳ ý vỗ một cái thôi, mà đã xuất hiện một Tráo ấn mang đầy khí thức hoang cổ, Trảo ấn sinh động như thật, còn thật hơn cả thật, nó đột ngột xuất hiện từ trong Hư không vô tận.
Cuồn cuộn từng tầng từng lớp chồng lên nhau.
Chấn động như những cơn sóng thần vô tận.
Cơn chấn động đến từ hàng trăm nghìn chiếc bóng.
Khoá chặt lấy Quý Thanh Hoà.
Dưới lớp che mặt, sắc mặt Quý Thanh Hoà càng lúc càng tái mét.
Cơ thể xinh đẹp run mạnh.
Cô ta cố ép mình nhấc chiếc đũa lên, muốn chống lại khí tức uy hiếp đến từ Thần huyết hoang cổ, để chặn lại một trảo này của Tam Mao.
Nhưng hơi miễn cưỡng.
Chân khí trong cơ thể cô ta vận chuyển điên cuồng!!!
Nhưng vẫn không đủ.
“Phụt…”.
Nôn ra một ngụm máu, chiếc khăn che mặt kia đều nhuộm đầy máu tươi.
Đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ kim hơi phức tạp, nói thực, Quý Thanh Hoà khiến cô ta có chút kính phục, là người con gái độ tuổi tương đồng với cô ta có thực lực mạnh nhất mà cô ta từng gặp.
Có thể đàn áp mình, loại thực lực và khả năng thiên phú này trước giờ rất hiếm gặp.
Cô ta không hề muốn Quý Thanh Hoà chết.
Dù gì, chi kỷ dễ tìm, đối thủ
khó gặp.
Nhưng cô ta không đánh lại được Quý Thanh Hoà, không thể tiếp được một chiêu của Quý Thanh Hoà, cho dù có miễn cưỡng tiếp chiêu thì bản thân cô ta cũng phải bị thương nặng hoặc thậm chí gần chết, chỉ đành đế Tam Mao ra tay.
Mà Tam Mao đã ra tay thì Quý Thanh Hoà có còn mạng hay không, cô ta không dám chắc chắn.
Tam Mao quá mạnh!!!
Nhất là khí huyết thuần khiết của Thần huyết hoang cổ
kia, tưởng chừng như bàn tay của thượng đế can thiệp vào kết quả của cuộc chiến.
Chỉ cần nó ra tay, đối phương có thể sống sót được hay không, chỉ đành xem ý trời.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Soạt…”, theo tiếng hét của công chúa nhỏ Cổ Kim, bỗng nhiên, con chồn cái béo tròn đáng yêu lúc nãy còn đang nằm ngủ ngon lành trên vai cô ta, đột ngột ngẩng đầu.Mở mắt.Mắt vừa mở ra, bỗng thấy con ngươi của nó có màu xanh như hai viên ngọc lục báo.Trong đó chứa đầy vẻ yêu dị và một loại cảm giác ăn trên ngồi trước khó mà diễn tả thành lời.Khí tức trên người nó đột nhiên phóng thích ra!!!Bỗng, cả sảnh tầng bốn như thể đều bị đông cứng lại.Cho dù là Hoàng Vĩnh Lãnh và Ngô Lập Tàng cũng không thể cử động.Bọn bọ bị trấn áp bởi một luồng khí tức cực mạnh mang đầy sức uy hiếp.Đến cả Quý Thanh Hoàcũng run rẩy, bên dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng.Mà dường như điểm ánh sáng từ chiếc đũa khi đến trước mặt công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đột ngột dừng khựng lại rồi biến mất tăm.Tiếp đó.“Vụt…”, móng của Tam Mao nhấc lên.Vỗ một cái về phía Quý Thanh Hoà.Bộ móng nhỏ trông giống như vuốt mèo.Nhưng chỉ tuỳ ý vỗ một cái thôi, mà đã xuất hiện một Tráo ấn mang đầy khí thức hoang cổ, Trảo ấn sinh động như thật, còn thật hơn cả thật, nó đột ngột xuất hiện từ trong Hư không vô tận.Cuồn cuộn từng tầng từng lớp chồng lên nhau.Chấn động như những cơn sóng thần vô tận.Cơn chấn động đến từ hàng trăm nghìn chiếc bóng.Khoá chặt lấy Quý Thanh Hoà.Dưới lớp che mặt, sắc mặt Quý Thanh Hoà càng lúc càng tái mét.Cơ thể xinh đẹp run mạnh.Cô ta cố ép mình nhấc chiếc đũa lên, muốn chống lại khí tức uy hiếp đến từ Thần huyết hoang cổ, để chặn lại một trảo này của Tam Mao.Nhưng hơi miễn cưỡng.Chân khí trong cơ thể cô ta vận chuyển điên cuồng!!!Nhưng vẫn không đủ.“Phụt…”.Nôn ra một ngụm máu, chiếc khăn che mặt kia đều nhuộm đầy máu tươi.Đôi mắt xinh đẹp của công chúa nhỏ Cổ kim hơi phức tạp, nói thực, Quý Thanh Hoà khiến cô ta có chút kính phục, là người con gái độ tuổi tương đồng với cô ta có thực lực mạnh nhất mà cô ta từng gặp.Có thể đàn áp mình, loại thực lực và khả năng thiên phú này trước giờ rất hiếm gặp.Cô ta không hề muốn Quý Thanh Hoà chết.Dù gì, chi kỷ dễ tìm, đối thủkhó gặp.Nhưng cô ta không đánh lại được Quý Thanh Hoà, không thể tiếp được một chiêu của Quý Thanh Hoà, cho dù có miễn cưỡng tiếp chiêu thì bản thân cô ta cũng phải bị thương nặng hoặc thậm chí gần chết, chỉ đành đế Tam Mao ra tay.Mà Tam Mao đã ra tay thì Quý Thanh Hoà có còn mạng hay không, cô ta không dám chắc chắn.Tam Mao quá mạnh!!!Nhất là khí huyết thuần khiết của Thần huyết hoang cổkia, tưởng chừng như bàn tay của thượng đế can thiệp vào kết quả của cuộc chiến.Chỉ cần nó ra tay, đối phương có thể sống sót được hay không, chỉ đành xem ý trời.