Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 673: Rõ Là Trái Với Lẽ Đời Mà!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc này.Quý Thanh Hoà quả thực có hơi tuyệt vọng.Cô ta đã cảm nhận được chút khí tức tử vong đang đến gần.Trong giờ phút sinh tử, cô ta muốn đốt cháy cảnh giới của bản thân!Lúc này, đến đốt cháy tinh huyết và Chân khí thì cũng không đủ.Thứ cô ta có thể lấy ra chính là đốt cháy ý cảnh “Siêu việt”.Nhưng đúng vào lúc này.Đột nhiên.Cô ta cảm nhận được một lực kéo.Bàn tay nhỏ của cô ta bị Tô Minh nắm chặt.Tô Minh kéo mạnh Quý Thanh Hoà về phía sau lưng mình.Quý Thanh Hoà ngây ra.Cùng lúc khi cô ta đang ngấn người, bên tai truyền đến giọng nói yên tĩnh, bình tĩnh, không chút hoài nghi của Tô Minh: “Giao cho tôi đi, không đến mức phải đốt cháy ý cảnh của cô”.Lời vừa dứt.Tô Minh đột nhiên ra tay.Là một kiếm.Với sức mạnh thuần tuý 8 triệu 500 nghìn kg cùng với Kiếm ý Linh động Sơ kỳ, lực khống chế tuyệt đối lẽn đến mức cực hạn,quy luật không gian và chiêu thứ nhất Thiên vẫn Kiếm!Rất mạnh!!!Nhưng, không phải là chiêu thức mà Tô Minh am tường nhất, dù gì, anh còn chưa dùng đến Ma La kiếm mà một ngày chỉ được dùng một lần.Cũng không dùng đến ‘Đại hoang vu quyền’Nguyên nhân khiến anh chưa dùng đến chiêu thức mạnh nhất và dốc hết sức lực là bởi không cần thiết.Nhưng chỉ có mỗi Tô Minh là có thể coi khinh loại uy hiếp này, bởi vì, trong người anh có khí thế của Thần long.Mặc dù, khí thế của Thần long trong anh chỉ có một chút, không mạnh, nhưng cũng đủ để đối địch bằng khí tức với Tam Mao này.Nhưng, một chút khí thế Thần long này lại có thể khiến cho Tô Minh không bị chút xíu ảnh hưởng nào bởi khí tức huyết mạch của Thần huyết hoang cổ.Nếu đã không bị ảnh hưởng, với kiếm chiêu khủng khiếp của anh, đã đủ rồi.Sau khi Tô Minh xuất chiêu.Dù là Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Quý Thanh Hoà, côngchúa nhỏ Cổ Kim hay là Cổ Sâm hoặc tất cả mọi người có mặt ở đó…Trong một tích tắc, đầu óc mọi người gần như trống rỗng.Chết cũng không thể tin được.Tô Minh từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ, dù gì, cũng chỉ là cảnh giới Bán bộ hoá thần.Nói khó nghe chút chính là thứ rác rưới.Yếu đến mức đáng thương.Nhưng thực lực của anh ấy…Ong trời ơi!Mạnh!Thực mạnh!Khí tức một kiếm kia của Tô Minh đã đủ để nói cho tất cả mọi người, thực lực của anh rốt cuộc ra sao?Càng đừng nói đến việc, trong lúc tất cả mọi người có mặt ở đó bị khí tức huyết mạch của chồn cái nhỏ làm cho kinh hãi đến mức không thể động đậy, mà Tô Minh lại có thể chống lại một cách dễ dàng, sau đó xuất chiêu.Rõ là trái với lẽ đời mà!
Lúc này.
Quý Thanh Hoà quả thực có hơi tuyệt vọng.
Cô ta đã cảm nhận được chút khí tức tử vong đang đến gần.
Trong giờ phút sinh tử, cô ta muốn đốt cháy cảnh giới của bản thân!
Lúc này, đến đốt cháy tinh huyết và Chân khí thì cũng không đủ.
Thứ cô ta có thể lấy ra chính là đốt cháy ý cảnh “Siêu việt”.
Nhưng đúng vào lúc này.
Đột nhiên.
Cô ta cảm nhận được một lực kéo.
Bàn tay nhỏ của cô ta bị Tô Minh nắm chặt.
Tô Minh kéo mạnh Quý Thanh Hoà về phía sau lưng mình.
Quý Thanh Hoà ngây ra.
Cùng lúc khi cô ta đang ngấn người, bên tai truyền đến giọng nói yên tĩnh, bình tĩnh, không chút hoài nghi của Tô Minh: “Giao cho tôi đi, không đến mức phải đốt cháy ý cảnh của cô”.
Lời vừa dứt.
Tô Minh đột nhiên ra tay.
Là một kiếm.
Với sức mạnh thuần tuý 8 triệu 500 nghìn kg cùng với Kiếm ý Linh động Sơ kỳ, lực khống chế tuyệt đối lẽn đến mức cực hạn,
quy luật không gian và chiêu thứ nhất Thiên vẫn Kiếm!
Rất mạnh!!!
Nhưng, không phải là chiêu thức mà Tô Minh am tường nhất, dù gì, anh còn chưa dùng đến Ma La kiếm mà một ngày chỉ được dùng một lần.
Cũng không dùng đến ‘Đại hoang vu quyền’
Nguyên nhân khiến anh chưa dùng đến chiêu thức mạnh nhất và dốc hết sức lực là bởi không cần thiết.
Nhưng chỉ có mỗi Tô Minh là có thể coi khinh loại uy hiếp này, bởi vì, trong người anh có khí thế của Thần long.
Mặc dù, khí thế của Thần long trong anh chỉ có một chút, không mạnh, nhưng cũng đủ để đối địch bằng khí tức với Tam Mao này.
Nhưng, một chút khí thế Thần long này lại có thể khiến cho Tô Minh không bị chút xíu ảnh hưởng nào bởi khí tức huyết mạch của Thần huyết hoang cổ.
Nếu đã không bị ảnh hưởng, với kiếm chiêu khủng khiếp của anh, đã đủ rồi.
Sau khi Tô Minh xuất chiêu.
Dù là Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Quý Thanh Hoà, công
chúa nhỏ Cổ Kim hay là Cổ Sâm hoặc tất cả mọi người có mặt ở đó…
Trong một tích tắc, đầu óc mọi người gần như trống rỗng.
Chết cũng không thể tin được.
Tô Minh từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ, dù gì, cũng chỉ là cảnh giới Bán bộ hoá thần.
Nói khó nghe chút chính là thứ rác rưới.
Yếu đến mức đáng thương.
Nhưng thực lực của anh ấy…
Ong trời ơi!
Mạnh!
Thực mạnh!
Khí tức một kiếm kia của Tô Minh đã đủ để nói cho tất cả mọi người, thực lực của anh rốt cuộc ra sao?
Càng đừng nói đến việc, trong lúc tất cả mọi người có mặt ở đó bị khí tức huyết mạch của chồn cái nhỏ làm cho kinh hãi đến mức không thể động đậy, mà Tô Minh lại có thể chống lại một cách dễ dàng, sau đó xuất chiêu.
Rõ là trái với lẽ đời mà!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Lúc này.Quý Thanh Hoà quả thực có hơi tuyệt vọng.Cô ta đã cảm nhận được chút khí tức tử vong đang đến gần.Trong giờ phút sinh tử, cô ta muốn đốt cháy cảnh giới của bản thân!Lúc này, đến đốt cháy tinh huyết và Chân khí thì cũng không đủ.Thứ cô ta có thể lấy ra chính là đốt cháy ý cảnh “Siêu việt”.Nhưng đúng vào lúc này.Đột nhiên.Cô ta cảm nhận được một lực kéo.Bàn tay nhỏ của cô ta bị Tô Minh nắm chặt.Tô Minh kéo mạnh Quý Thanh Hoà về phía sau lưng mình.Quý Thanh Hoà ngây ra.Cùng lúc khi cô ta đang ngấn người, bên tai truyền đến giọng nói yên tĩnh, bình tĩnh, không chút hoài nghi của Tô Minh: “Giao cho tôi đi, không đến mức phải đốt cháy ý cảnh của cô”.Lời vừa dứt.Tô Minh đột nhiên ra tay.Là một kiếm.Với sức mạnh thuần tuý 8 triệu 500 nghìn kg cùng với Kiếm ý Linh động Sơ kỳ, lực khống chế tuyệt đối lẽn đến mức cực hạn,quy luật không gian và chiêu thứ nhất Thiên vẫn Kiếm!Rất mạnh!!!Nhưng, không phải là chiêu thức mà Tô Minh am tường nhất, dù gì, anh còn chưa dùng đến Ma La kiếm mà một ngày chỉ được dùng một lần.Cũng không dùng đến ‘Đại hoang vu quyền’Nguyên nhân khiến anh chưa dùng đến chiêu thức mạnh nhất và dốc hết sức lực là bởi không cần thiết.Nhưng chỉ có mỗi Tô Minh là có thể coi khinh loại uy hiếp này, bởi vì, trong người anh có khí thế của Thần long.Mặc dù, khí thế của Thần long trong anh chỉ có một chút, không mạnh, nhưng cũng đủ để đối địch bằng khí tức với Tam Mao này.Nhưng, một chút khí thế Thần long này lại có thể khiến cho Tô Minh không bị chút xíu ảnh hưởng nào bởi khí tức huyết mạch của Thần huyết hoang cổ.Nếu đã không bị ảnh hưởng, với kiếm chiêu khủng khiếp của anh, đã đủ rồi.Sau khi Tô Minh xuất chiêu.Dù là Ngô Lập Tàng, Hoàng Vĩnh Lãnh, Quý Thanh Hoà, côngchúa nhỏ Cổ Kim hay là Cổ Sâm hoặc tất cả mọi người có mặt ở đó…Trong một tích tắc, đầu óc mọi người gần như trống rỗng.Chết cũng không thể tin được.Tô Minh từ đầu đến cuối đều bị phớt lờ, dù gì, cũng chỉ là cảnh giới Bán bộ hoá thần.Nói khó nghe chút chính là thứ rác rưới.Yếu đến mức đáng thương.Nhưng thực lực của anh ấy…Ong trời ơi!Mạnh!Thực mạnh!Khí tức một kiếm kia của Tô Minh đã đủ để nói cho tất cả mọi người, thực lực của anh rốt cuộc ra sao?Càng đừng nói đến việc, trong lúc tất cả mọi người có mặt ở đó bị khí tức huyết mạch của chồn cái nhỏ làm cho kinh hãi đến mức không thể động đậy, mà Tô Minh lại có thể chống lại một cách dễ dàng, sau đó xuất chiêu.Rõ là trái với lẽ đời mà!