Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 852: Anh Ra Tay Rất Đột Ngột!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Từ hội trà Ẩn Vân này có thể nhìn ra… Tò Ly sống không được tốt lắm, mặc dù cô là thiếu cốc chủ của Tiên Âm Cốc.“Cút hết ra đây!”, chưa đợi Tô Ly lên tiếng thì Tô Minh đột nhiên ngẩng lên trời nói, sau đó lại thấp giọng quát: “Đừng để đích thân tôi phải mời các người”.Không gian ở phía chân trờidường như có chút do dự, cuối cùng có ba người đi ra.Đó là một ông già và hai bà già.Họ đều lớn tuổi, ước chừng cũng phải mấy trăm ngàn tuổi rôi.Thực lực của họ không yếu.Ông già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4, còn hai bà già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1, đều ở đỉnh phong kỳ.“Chắc các người là trưởng lão của Tiên Âm Cốc chăng?”, Tô Minh nheo mắt lại, nói.Rất dễ đoán, lúc bắt đầu hội trà, anh đã* • < cảm nhận được trong không gian ẩn giấu ba lão quái vật.Sứcchú ý của ba lão quái vật này đều tập trung vào Tô Ly.Vì vậy, chắc chắn ba lão này đến từ Tiên Âm Cốc.Và thực lực ở cấp bậc này chí ít cũng là trưởng lão của Tiên Âm Cốc.Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tòi là Tê Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc.Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục.Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.Tê Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế.Bởi vì Tò Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủđoạn gì thì thực tế vân là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.“Ý của tiền bối là ba vị đến là đế bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói.Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.Sắc mặt của đám Tê Húy đều biến đối, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theodõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cấn thận nói.“Vậy sao?”, Tò Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vò cùng hung hăng!Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.Hơn trăm triệu sức mạnhcùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gân.Kết quả là…Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…Đám Tê Húy đều ngây người ra.Tò Ly cũng đờ đần người.Tất cả mọi người cũng thế.
Từ hội trà Ẩn Vân này có thể nhìn ra… Tò Ly sống không được tốt lắm, mặc dù cô là thiếu cốc chủ của Tiên Âm Cốc.
“Cút hết ra đây!”, chưa đợi Tô Ly lên tiếng thì Tô Minh đột nhiên ngẩng lên trời nói, sau đó lại thấp giọng quát: “Đừng để đích thân tôi phải mời các người”.
Không gian ở phía chân trời
dường như có chút do dự, cuối cùng có ba người đi ra.
Đó là một ông già và hai bà già.
Họ đều lớn tuổi, ước chừng cũng phải mấy trăm ngàn tuổi rôi.
Thực lực của họ không yếu.
Ông già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4, còn hai bà già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1, đều ở đỉnh phong kỳ.
“Chắc các người là trưởng lão của Tiên Âm Cốc chăng?”, Tô Minh nheo mắt lại, nói.
Rất dễ đoán, lúc bắt đầu hội trà, anh đã
* • < cảm nhận được trong không gian ẩn giấu ba lão quái vật.
Sức
chú ý của ba lão quái vật này đều tập trung vào Tô Ly.
Vì vậy, chắc chắn ba lão này đến từ Tiên Âm Cốc.
Và thực lực ở cấp bậc này chí ít cũng là trưởng lão của Tiên Âm Cốc.
Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tòi là Tê Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc.
Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục.
Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.
Tê Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế.
Bởi vì Tò Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủ
đoạn gì thì thực tế vân là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.
“Ý của tiền bối là ba vị đến là đế bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói.
Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.
Sắc mặt của đám Tê Húy đều biến đối, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.
“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theo
dõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cấn thận nói.
“Vậy sao?”, Tò Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.
Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!
Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vò cùng hung hăng!
Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.
Hơn trăm triệu sức mạnh
cùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.
Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gân.
Kết quả là…
Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…
Đám Tê Húy đều ngây người ra.
Tò Ly cũng đờ đần người.
Tất cả mọi người cũng thế.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Từ hội trà Ẩn Vân này có thể nhìn ra… Tò Ly sống không được tốt lắm, mặc dù cô là thiếu cốc chủ của Tiên Âm Cốc.“Cút hết ra đây!”, chưa đợi Tô Ly lên tiếng thì Tô Minh đột nhiên ngẩng lên trời nói, sau đó lại thấp giọng quát: “Đừng để đích thân tôi phải mời các người”.Không gian ở phía chân trờidường như có chút do dự, cuối cùng có ba người đi ra.Đó là một ông già và hai bà già.Họ đều lớn tuổi, ước chừng cũng phải mấy trăm ngàn tuổi rôi.Thực lực của họ không yếu.Ông già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4, còn hai bà già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1, đều ở đỉnh phong kỳ.“Chắc các người là trưởng lão của Tiên Âm Cốc chăng?”, Tô Minh nheo mắt lại, nói.Rất dễ đoán, lúc bắt đầu hội trà, anh đã* • < cảm nhận được trong không gian ẩn giấu ba lão quái vật.Sứcchú ý của ba lão quái vật này đều tập trung vào Tô Ly.Vì vậy, chắc chắn ba lão này đến từ Tiên Âm Cốc.Và thực lực ở cấp bậc này chí ít cũng là trưởng lão của Tiên Âm Cốc.Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tòi là Tê Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc.Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục.Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.Tê Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế.Bởi vì Tò Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủđoạn gì thì thực tế vân là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.“Ý của tiền bối là ba vị đến là đế bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói.Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.Sắc mặt của đám Tê Húy đều biến đối, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theodõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cấn thận nói.“Vậy sao?”, Tò Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vò cùng hung hăng!Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.Hơn trăm triệu sức mạnhcùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gân.Kết quả là…Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…Đám Tê Húy đều ngây người ra.Tò Ly cũng đờ đần người.Tất cả mọi người cũng thế.