Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 851: Chấn Động Trời Đất!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nếu như thời gian trước, vì năng lực tự thân không đủ nên Tô Minh không thế phát huy được uy lực của Ma La Kiếm, có lẽ lúc đó Vương Nộ Thương còn có cơ hội lớn.Nhưng hiện giờ…Ma La Kiếm thật sự vô địch.Quả nhiên….Xoẹt!Chấn động trời đất!Trời đất như không còn ánh sáng.Cảnh tượng như biến thành mưa máu.Biển Vô Mệnh lập tức từ màu đỏ đen quay về màu xanh.Khí tức bao trùm đất trời…“Cậu… Cậu…”, Vương Nộ Thương không ngừng run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ông ta rất muốn nói gì đó nhưng máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng …Dưới vô số ánh nhìn, Vương Nộ Thương như hóa thành vũngmáu, thần hồn cũng tan biến.“Thần Khôi sẽ không cần ra tay nữa”, Tô Minh bĩu môi rồi lẩm bẩm.Trên thực tế, Thần Khôi đã ấn nấp ở cách Vương Nộ Thương không xa, chỉ đợi khi Ma La Kiếm không giải quyết được ông ta thì Thần Khôi sẽ đột ngột ra tay.Kết quả là ngay cả Vương Nộ Thương cũng không thể ngờ Ma La Kiếm lại mạnh đến thế.ông ta đã bị giết trong tích tắc!Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông, ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6… Mà cũngchết?Cộng với cái chết của Vương Thần Ngạn và ba ông lão của Huyền Diệu Tông…Huyền Diệu Tông toi thật rồi…Tất cả những anh tài trên biển hồi lâu không lên tiếng, hồi lâu không phản ứng lại trong cảnh chấn động đó.Còn Tò Minh thoắt một cái đã quay về bên cạnh Tô Ly.“Ly Nhi! Một năm không gặp rồi nhỉ?”, Tô Minh cười nói, đột nhiên ôm chặt Tô Ly, vội nói: “LyNhi! Anh nhớ em!”Thân người Tò Ly run rấy, sau đó cò cũng ôm chặt Tò Minh, nói: “Em cũng nhớ anh!”Tô Ly bắt đầu khóc lóc ủ rũ.Cô vốn không phải người yếu đuối nhưng lúc này cô không thể kìm chế được, dường như bộc phát hết sự uất ức và tủi thân của mình.Thời gian này cò vô cùng cẩn thận, bời vì bất cứ lúc nào cũng có thế mất mạng.Cô thậm chí còn không dám nói chuyện với bất cứ ai.Dù sao cô cũng là một cô gái…Sau mười hơi thở, Tò Minh mới buông Tô Ly ra, chau mày nói: “Nói đi! Ai bắt nạt em?”Lúc này sát khí của Tô Minh nối lên cuồn cuộn….

Nếu như thời gian trước, vì năng lực tự thân không đủ nên Tô Minh không thế phát huy được uy lực của Ma La Kiếm, có lẽ lúc đó Vương Nộ Thương còn có cơ hội lớn.

Nhưng hiện giờ…

Ma La Kiếm thật sự vô địch.

Quả nhiên….

Xoẹt!

Chấn động trời đất!

Trời đất như không còn ánh sáng.

Cảnh tượng như biến thành mưa máu.

Biển Vô Mệnh lập tức từ màu đỏ đen quay về màu xanh.

Khí tức bao trùm đất trời…

“Cậu… Cậu…”, Vương Nộ Thương không ngừng run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ông ta rất muốn nói gì đó nhưng máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng …

Dưới vô số ánh nhìn, Vương Nộ Thương như hóa thành vũng

máu, thần hồn cũng tan biến.

“Thần Khôi sẽ không cần ra tay nữa”, Tô Minh bĩu môi rồi lẩm bẩm.

Trên thực tế, Thần Khôi đã ấn nấp ở cách Vương Nộ Thương không xa, chỉ đợi khi Ma La Kiếm không giải quyết được ông ta thì Thần Khôi sẽ đột ngột ra tay.

Kết quả là ngay cả Vương Nộ Thương cũng không thể ngờ Ma La Kiếm lại mạnh đến thế.

ông ta đã bị giết trong tích tắc!

Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông, ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6… Mà cũng

chết?

Cộng với cái chết của Vương Thần Ngạn và ba ông lão của Huyền Diệu Tông…

Huyền Diệu Tông toi thật rồi…

Tất cả những anh tài trên biển hồi lâu không lên tiếng, hồi lâu không phản ứng lại trong cảnh chấn động đó.

Còn Tò Minh thoắt một cái đã quay về bên cạnh Tô Ly.

“Ly Nhi! Một năm không gặp rồi nhỉ?”, Tô Minh cười nói, đột nhiên ôm chặt Tô Ly, vội nói: “Ly

Nhi! Anh nhớ em!”

Thân người Tò Ly run rấy, sau đó cò cũng ôm chặt Tò Minh, nói: “Em cũng nhớ anh!”

Tô Ly bắt đầu khóc lóc ủ rũ.

Cô vốn không phải người yếu đuối nhưng lúc này cô không thể kìm chế được, dường như bộc phát hết sự uất ức và tủi thân của mình.

Thời gian này cò vô cùng cẩn thận, bời vì bất cứ lúc nào cũng có thế mất mạng.

Cô thậm chí còn không dám nói chuyện với bất cứ ai.

Dù sao cô cũng là một cô gái…

Sau mười hơi thở, Tò Minh mới buông Tô Ly ra, chau mày nói: “Nói đi! Ai bắt nạt em?”

Lúc này sát khí của Tô Minh nối lên cuồn cuộn….

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nếu như thời gian trước, vì năng lực tự thân không đủ nên Tô Minh không thế phát huy được uy lực của Ma La Kiếm, có lẽ lúc đó Vương Nộ Thương còn có cơ hội lớn.Nhưng hiện giờ…Ma La Kiếm thật sự vô địch.Quả nhiên….Xoẹt!Chấn động trời đất!Trời đất như không còn ánh sáng.Cảnh tượng như biến thành mưa máu.Biển Vô Mệnh lập tức từ màu đỏ đen quay về màu xanh.Khí tức bao trùm đất trời…“Cậu… Cậu…”, Vương Nộ Thương không ngừng run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ông ta rất muốn nói gì đó nhưng máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng …Dưới vô số ánh nhìn, Vương Nộ Thương như hóa thành vũngmáu, thần hồn cũng tan biến.“Thần Khôi sẽ không cần ra tay nữa”, Tô Minh bĩu môi rồi lẩm bẩm.Trên thực tế, Thần Khôi đã ấn nấp ở cách Vương Nộ Thương không xa, chỉ đợi khi Ma La Kiếm không giải quyết được ông ta thì Thần Khôi sẽ đột ngột ra tay.Kết quả là ngay cả Vương Nộ Thương cũng không thể ngờ Ma La Kiếm lại mạnh đến thế.ông ta đã bị giết trong tích tắc!Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông, ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6… Mà cũngchết?Cộng với cái chết của Vương Thần Ngạn và ba ông lão của Huyền Diệu Tông…Huyền Diệu Tông toi thật rồi…Tất cả những anh tài trên biển hồi lâu không lên tiếng, hồi lâu không phản ứng lại trong cảnh chấn động đó.Còn Tò Minh thoắt một cái đã quay về bên cạnh Tô Ly.“Ly Nhi! Một năm không gặp rồi nhỉ?”, Tô Minh cười nói, đột nhiên ôm chặt Tô Ly, vội nói: “LyNhi! Anh nhớ em!”Thân người Tò Ly run rấy, sau đó cò cũng ôm chặt Tò Minh, nói: “Em cũng nhớ anh!”Tô Ly bắt đầu khóc lóc ủ rũ.Cô vốn không phải người yếu đuối nhưng lúc này cô không thể kìm chế được, dường như bộc phát hết sự uất ức và tủi thân của mình.Thời gian này cò vô cùng cẩn thận, bời vì bất cứ lúc nào cũng có thế mất mạng.Cô thậm chí còn không dám nói chuyện với bất cứ ai.Dù sao cô cũng là một cô gái…Sau mười hơi thở, Tò Minh mới buông Tô Ly ra, chau mày nói: “Nói đi! Ai bắt nạt em?”Lúc này sát khí của Tô Minh nối lên cuồn cuộn….

Chương 851: Chấn Động Trời Đất!