Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 874: Tò Minh Còn Không Xứng Đế Ông Ta Làm Thế
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.“Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!”, Quan Khuynh Thành nghiến răng.Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: “Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em .Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.“Anh Minh, anh…”, đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó.“Được! Được! Giỏi lắm!”, lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: “Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi.Có vẻ con gái tôi cũng không hiếu cậu lẳm.Vậy thì giờ bốn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi”.Quan Hoàng là loại ngườicó thực lực và khí phách như nào?Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận.Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay.Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.Tò Minh còn không xứng đế ông ta làm thế.Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yến dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: “Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó…”Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tòi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao.Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.“Quan Hoàng yên tâm, tòi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!”, Lâm Yểnnghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm vui vẻ.Vốn dĩ, Quan Hoàng đến, rồi Quan Khuynh Thành còn có mối quan hệ với Tò Minh thì hòm nay sẽ không thế giết chết được cậu ta, ra tay còn khó nữa là.Hon hết, nếu Quan Khuynh Thành cầu xin Quan Hoàng, chưa biết chừng mình sẽ bị thương nặng, hay thậm chí là bỏ mạng tại đây.Ban nãy, trong lòng ông ta vẫn đang lo lắng, luống cuống, hoảng sợ không thòi.Nhưng ai ngờ…Đù! Tên nhóc đến từ thế giớiTiểu Thiên quả thực là thằng điên, dám ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khiêu khích Quan Hoàng!Ngon!.
Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.
Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.
Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.
“Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!”, Quan Khuynh Thành nghiến răng.
Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.
Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: “Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em .
Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.
Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.
“Anh Minh, anh…”, đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó.
“Được! Được! Giỏi lắm!”, lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: “Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi.
Có vẻ con gái tôi cũng không hiếu cậu lẳm.
Vậy thì giờ bốn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi”.
Quan Hoàng là loại người
có thực lực và khí phách như nào?
Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận.
Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay.
Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.
Tò Minh còn không xứng đế ông ta làm thế.
Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yến dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.
Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: “Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó…”
Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tòi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao.
Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.
“Quan Hoàng yên tâm, tòi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!”, Lâm Yển
nghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm vui vẻ.
Vốn dĩ, Quan Hoàng đến, rồi Quan Khuynh Thành còn có mối quan hệ với Tò Minh thì hòm nay sẽ không thế giết chết được cậu ta, ra tay còn khó nữa là.
Hon hết, nếu Quan Khuynh Thành cầu xin Quan Hoàng, chưa biết chừng mình sẽ bị thương nặng, hay thậm chí là bỏ mạng tại đây.
Ban nãy, trong lòng ông ta vẫn đang lo lắng, luống cuống, hoảng sợ không thòi.
Nhưng ai ngờ…
Đù! Tên nhóc đến từ thế giới
Tiểu Thiên quả thực là thằng điên, dám ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khiêu khích Quan Hoàng!
Ngon!.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đáng tiếc, sao Tô Minh lại chịu quỳ xuống cơ chứ? Tuy anh biết Quan Khuynh Thành luống cuống là vì lo lắng cho mình.Nhưng Tô Minh cũng không nhúc nhích.Quan Khuynh Thành sốt ruột đến mức khóc nức nở.“Tên khốn này! Anh sẽ chết đấy anh biết không!”, Quan Khuynh Thành nghiến răng.Nếu anh Minh không muốn quỳ xuống xin lỗi phụ hoàng thì cô cũng chẳng có cách nào, chỉ đành quỳ xuống xin ông ấy bớt giận trước thôi.Thế nhưng, điều khiến cô ngơ ngác là Tô Minh lại nắm lấy bàn tay bé nhỏ của mình, nói: “Người phụ nữ của anh thì đừng có hễ cái là quỳ xuống, dù đối phương có là phụ hoàng của em .Là con gái, quỳ xuống trước phụ hoàng mình cũng không sao.Nhưng nếu vì cứu mình mà lại quỳ xuống thì Tô Minh cảm thấy không cần thiết.“Anh Minh, anh…”, đây là lần đầu tiên Quan Khuynh Thành muốn chửi ai đó.“Được! Được! Giỏi lắm!”, lúc này, Quan Hoàng bỗng bật cười, nhìn chằm chằm Tô Minh, khen liền ba câu: “Chàng trai, xem ra là bổn hoàng đã làm điều thừa rồi.Có vẻ con gái tôi cũng không hiếu cậu lẳm.Vậy thì giờ bốn hoàng đành làm một khán giả đứng xem cậu đánh chết tên nhóc nhà họ Lâm như nào rồi”.Quan Hoàng là loại ngườicó thực lực và khí phách như nào?Dù Tô Minh kiêu ngạo khiến ông ta cảm thấy buồn cười và hơi tức giận.Nhưng, ông ta cũng sẽ không ra tay.Đơn giản thôi, vì sự kiêu ngạo và địa vị của Quan Hoàng không cho phép ông ta ra tay với một thanh niên mới có 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên.Tò Minh còn không xứng đế ông ta làm thế.Chỉ là, ông ta không ra tay, nhưng đứng xem Tô Minh bị Lâm Yến dạy cho một bài học để hả dạ thì cũng khá tốt.Quan Hoàng không nhịn được nhìn sang Lâm Yển, nói: “Nhóc con họ Lâm, chắc cậu cũng nghe thấy anh bạn nhỏ trong thế giới Tiểu Thiên nói rồi nhỉ, do đó…”Ý của Quan Hoàng là Lâm Yển cậu khỏi phải nương tay, cũng đừng để ý đến thái độ của con gái tòi, cứ dạy cho tên nhóc ở thế giới Tiểu Thiên kia một bài học, có chết người cũng không sao.Suy cho cùng là do tên nhóc đó quá kiêu căng ngạo mạn, tự làm tự chịu thôi.“Quan Hoàng yên tâm, tòi sẽ không để thế giới Đại Thiên phải mất mặt đâu!”, Lâm Yểnnghiêm túc chắp tay đáp, trong lòng lại thầm vui vẻ.Vốn dĩ, Quan Hoàng đến, rồi Quan Khuynh Thành còn có mối quan hệ với Tò Minh thì hòm nay sẽ không thế giết chết được cậu ta, ra tay còn khó nữa là.Hon hết, nếu Quan Khuynh Thành cầu xin Quan Hoàng, chưa biết chừng mình sẽ bị thương nặng, hay thậm chí là bỏ mạng tại đây.Ban nãy, trong lòng ông ta vẫn đang lo lắng, luống cuống, hoảng sợ không thòi.Nhưng ai ngờ…Đù! Tên nhóc đến từ thế giớiTiểu Thiên quả thực là thằng điên, dám ra vẻ ta đây, kiêu ngạo khiêu khích Quan Hoàng!Ngon!.