Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 875: Mạnh Đến Không Tài Nào Tưởng Tượng Nổi!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cậu ta đúng là ông tổ của mấy thằng không biết sống chết là gì! Giờ thì hay rồi, mình có thể đường đường chính chính được Quan Hoàng ủng hộ dạy cho con kiến có tên Tò Minh đến từ thế giới Tiếu Thiên kia một bài học, hay thậm chí là giết chết cậu ta.Ha ha ha…Đã!Đã thật sự!Đám đòng đằng xa đang đứng xem đều nhìn Tô Minh với ánh mắt cạn lời.Tình hình đang tốt, bồng dưng tự tay lật đổ?Lúc đầu, dù anh không thể trở thành con rể của Quan La Thiên – vua ở thế giới Đại Thiên, nhưng ít ra cũng có thế tạo được mối quan hệ tốt với ông ta.Còn giờ thì sao?Vũ Bất Bại suýt hộc máu.Muốn chỉ thẳng vào mặt Tô Minh chửi: cậu điên rồi hả!Bình thường cậu có kiêu ngạo, bá đạo, ngông cuồng như nào cũng được, nhưng ở trước mặt Quan Hoàng, cậu không thểnhịn một chút hả? Tòi gọi cậu bằng ông nội luôn cũng không được sao?Đương nhiên, giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.Vũ Bất Bại thầm đáng tiếc và chán nản.Tò Minh có xuất sắc và mạnh cỡ nào thì ông ta cũng muốn văng tục với anh.“Cậu Tô, xin mời, cậu giết con trai bổn tọa rồi lại đến môn phái của người phụ nữ nhà tòi gây chuyện.Bổn tọa muốn đánh một trận với cậu, hẳn là không quá đáng nhỉ? Huống chi, ờtrong mắt cậu, bổn tọa cũng là loại người có thế giết chết dễ như trở bàn tay”, Lâm Yển giơ tay lên, làm động tác mời Tô Minh, cười nói.“Khuynh Thành, né ra nào, ngoan ngoãn đứng làm khán giả đi”, Quan Hoàng nhìn về phía Quan Khuynh Thành đang nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, nghiêm túc nói.Quan Khuynh Thành không muốn, cứng đầu cầu xin Tô Minh: “Anh Minh ơi, em xin anh đó, đừng đánh nhau với Lâm Yển, nguy hiểm lắm”.“Quan Khuynh Thành, conkhông nghe thấy phụ hoàng nói gì hả? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ ra tay đó”, Quan Hoàng lớn tiếng nói.Bấy giờ, sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng trắng bệch, run rẩy thả tay ra rồi vội vã lùi ra ngoài sân.Tuy trong lòng cò chẳng muốn chút nào, nhưng cô biết, nếu mình còn dám làm lơ lời nói của phụ hoàng thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay.Một khi phụ hoàng đã ra tay, thì 1% hy vọng còn sống của Tô Minh sẽ biến thành con số 0.“Mời”, Tô Minh giơ tay lên, cũng bày ra động tác mời.Sau đó, anh lập tức ra tay.Hơn nữa, còn ra tay một cách cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát.Bởi vì, Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng bia Huyền Diệu!Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Diên tầng một, Tò Minh biết tuy Sinh Tử Chớp Ảnh, quy vu trần ai hay Thiên vẫn Kiếm… rất mạnh.Thế nhưng, những đòn tấn còng ấy dù có đánh ra cả trăm ngàn 1’ân thì cũng không thế làm Lâm Yến bị thương.Đơn giản là vì cảnh giới Thiên Diễn quá mạnh!Mạnh đến không tài nào tưởng tượng nổi!Trong tình huống ấy, anh cần gì phải dùng mấy chiêu đó cho mất công.Chẳng thà dứt khoát sử dụng bia Huyền Diệu, còn có thể khiến Lâm Yến trở tay không kịp.

Cậu ta đúng là ông tổ của mấy thằng không biết sống chết là gì! Giờ thì hay rồi, mình có thể đường đường chính chính được Quan Hoàng ủng hộ dạy cho con kiến có tên Tò Minh đến từ thế giới Tiếu Thiên kia một bài học, hay thậm chí là giết chết cậu ta.

Ha ha ha…

Đã!

Đã thật sự!

Đám đòng đằng xa đang đứng xem đều nhìn Tô Minh với ánh mắt cạn lời.

Tình hình đang tốt, bồng dưng tự tay lật đổ?

Lúc đầu, dù anh không thể trở thành con rể của Quan La Thiên – vua ở thế giới Đại Thiên, nhưng ít ra cũng có thế tạo được mối quan hệ tốt với ông ta.

Còn giờ thì sao?

Vũ Bất Bại suýt hộc máu.

Muốn chỉ thẳng vào mặt Tô Minh chửi: cậu điên rồi hả!

Bình thường cậu có kiêu ngạo, bá đạo, ngông cuồng như nào cũng được, nhưng ở trước mặt Quan Hoàng, cậu không thể

nhịn một chút hả? Tòi gọi cậu bằng ông nội luôn cũng không được sao?

Đương nhiên, giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.

Vũ Bất Bại thầm đáng tiếc và chán nản.

Tò Minh có xuất sắc và mạnh cỡ nào thì ông ta cũng muốn văng tục với anh.

“Cậu Tô, xin mời, cậu giết con trai bổn tọa rồi lại đến môn phái của người phụ nữ nhà tòi gây chuyện.

Bổn tọa muốn đánh một trận với cậu, hẳn là không quá đáng nhỉ? Huống chi, ờ

trong mắt cậu, bổn tọa cũng là loại người có thế giết chết dễ như trở bàn tay”, Lâm Yển giơ tay lên, làm động tác mời Tô Minh, cười nói.

“Khuynh Thành, né ra nào, ngoan ngoãn đứng làm khán giả đi”, Quan Hoàng nhìn về phía Quan Khuynh Thành đang nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, nghiêm túc nói.

Quan Khuynh Thành không muốn, cứng đầu cầu xin Tô Minh: “Anh Minh ơi, em xin anh đó, đừng đánh nhau với Lâm Yển, nguy hiểm lắm”.

“Quan Khuynh Thành, con

không nghe thấy phụ hoàng nói gì hả? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ ra tay đó”, Quan Hoàng lớn tiếng nói.

Bấy giờ, sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng trắng bệch, run rẩy thả tay ra rồi vội vã lùi ra ngoài sân.

Tuy trong lòng cò chẳng muốn chút nào, nhưng cô biết, nếu mình còn dám làm lơ lời nói của phụ hoàng thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay.

Một khi phụ hoàng đã ra tay, thì 1% hy vọng còn sống của Tô Minh sẽ biến thành con số 0.

“Mời”, Tô Minh giơ tay lên, cũng bày ra động tác mời.

Sau đó, anh lập tức ra tay.

Hơn nữa, còn ra tay một cách cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát.

Bởi vì, Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng bia Huyền Diệu!

Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Diên tầng một, Tò Minh biết tuy Sinh Tử Chớp Ảnh, quy vu trần ai hay Thiên vẫn Kiếm… rất mạnh.

Thế nhưng, những đòn tấn còng ấy dù có đánh ra cả trăm ngàn 1’ân thì cũng không thế làm Lâm Yến bị thương.

Đơn giản là vì cảnh giới Thiên Diễn quá mạnh!

Mạnh đến không tài nào tưởng tượng nổi!

Trong tình huống ấy, anh cần gì phải dùng mấy chiêu đó cho mất công.

Chẳng thà dứt khoát sử dụng bia Huyền Diệu, còn có thể khiến Lâm Yến trở tay không kịp.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Cậu ta đúng là ông tổ của mấy thằng không biết sống chết là gì! Giờ thì hay rồi, mình có thể đường đường chính chính được Quan Hoàng ủng hộ dạy cho con kiến có tên Tò Minh đến từ thế giới Tiếu Thiên kia một bài học, hay thậm chí là giết chết cậu ta.Ha ha ha…Đã!Đã thật sự!Đám đòng đằng xa đang đứng xem đều nhìn Tô Minh với ánh mắt cạn lời.Tình hình đang tốt, bồng dưng tự tay lật đổ?Lúc đầu, dù anh không thể trở thành con rể của Quan La Thiên – vua ở thế giới Đại Thiên, nhưng ít ra cũng có thế tạo được mối quan hệ tốt với ông ta.Còn giờ thì sao?Vũ Bất Bại suýt hộc máu.Muốn chỉ thẳng vào mặt Tô Minh chửi: cậu điên rồi hả!Bình thường cậu có kiêu ngạo, bá đạo, ngông cuồng như nào cũng được, nhưng ở trước mặt Quan Hoàng, cậu không thểnhịn một chút hả? Tòi gọi cậu bằng ông nội luôn cũng không được sao?Đương nhiên, giờ có nói gì nữa cũng muộn rồi.Vũ Bất Bại thầm đáng tiếc và chán nản.Tò Minh có xuất sắc và mạnh cỡ nào thì ông ta cũng muốn văng tục với anh.“Cậu Tô, xin mời, cậu giết con trai bổn tọa rồi lại đến môn phái của người phụ nữ nhà tòi gây chuyện.Bổn tọa muốn đánh một trận với cậu, hẳn là không quá đáng nhỉ? Huống chi, ờtrong mắt cậu, bổn tọa cũng là loại người có thế giết chết dễ như trở bàn tay”, Lâm Yển giơ tay lên, làm động tác mời Tô Minh, cười nói.“Khuynh Thành, né ra nào, ngoan ngoãn đứng làm khán giả đi”, Quan Hoàng nhìn về phía Quan Khuynh Thành đang nắm chặt lấy cánh tay Tô Minh, nghiêm túc nói.Quan Khuynh Thành không muốn, cứng đầu cầu xin Tô Minh: “Anh Minh ơi, em xin anh đó, đừng đánh nhau với Lâm Yển, nguy hiểm lắm”.“Quan Khuynh Thành, conkhông nghe thấy phụ hoàng nói gì hả? Nếu không ra ngoài thì ta sẽ ra tay đó”, Quan Hoàng lớn tiếng nói.Bấy giờ, sắc mặt Quan Khuynh Thành cũng trắng bệch, run rẩy thả tay ra rồi vội vã lùi ra ngoài sân.Tuy trong lòng cò chẳng muốn chút nào, nhưng cô biết, nếu mình còn dám làm lơ lời nói của phụ hoàng thì chắc chắn ông ấy sẽ ra tay.Một khi phụ hoàng đã ra tay, thì 1% hy vọng còn sống của Tô Minh sẽ biến thành con số 0.“Mời”, Tô Minh giơ tay lên, cũng bày ra động tác mời.Sau đó, anh lập tức ra tay.Hơn nữa, còn ra tay một cách cực kỳ tàn nhẫn và dứt khoát.Bởi vì, Tô Minh vừa ra tay đã sử dụng bia Huyền Diệu!Đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Diên tầng một, Tò Minh biết tuy Sinh Tử Chớp Ảnh, quy vu trần ai hay Thiên vẫn Kiếm… rất mạnh.Thế nhưng, những đòn tấn còng ấy dù có đánh ra cả trăm ngàn 1’ân thì cũng không thế làm Lâm Yến bị thương.Đơn giản là vì cảnh giới Thiên Diễn quá mạnh!Mạnh đến không tài nào tưởng tượng nổi!Trong tình huống ấy, anh cần gì phải dùng mấy chiêu đó cho mất công.Chẳng thà dứt khoát sử dụng bia Huyền Diệu, còn có thể khiến Lâm Yến trở tay không kịp.

Chương 875: Mạnh Đến Không Tài Nào Tưởng Tượng Nổi!