Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 876: Đầu Óc Ông Ta Suýt Nữa Thì Suy Sụp
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mà bia Huyền Diệu là pháp bảo đạt tới Đạo Khí thượng phẩm thì biết là đáng sợ cỡ nào rồi đó.Ầm…Bia Huyền Diệu bị gọi ra.Rõ ràng có thế cảm nhận được một tấm bia đá tràn ngập khí tức thái cố chui ra từ trong khe không gian.Nó tựa như xuất hiện từ trong hư không, chợt hiện ra ở nơi đó.Phát ra ánh sáng rực rỡ, những con chữ trên tấm bia đá trôi nổi, dường như cả đất trởi chỉ còn lại nó.Nó to lớn đến mức như thể che phủ cả bầu trời và kết nối được với trời đất.Không gian, thời gian như ngừng trôi.Trên tấm bia đá ấy bao hàm những con chữ cấu tạo nên vận luật của đại đạo, tràn đầy khíthế.Chỉ trong tích tắc, sức mạnh tự nhiên trong đất trời như hội tụ vào tấm bia đá kia.Nặng! Nặng đến mức khó tin!Nện thẳng vào Lâm Yến.Bia Huyền Diệu như hút hết mọi sức mạnh trong thế giới Tiểu Thiên, rồi cò đọng lại trong một không gian nhỏ, sau đó nổ tung trước mặt Lâm Yến.Thoáng chốc, cả vùng biến Vô Mệnh dậy sóng, chấn động, ý chí của thế giới Tiểu Thiên lạixuất hiện trên vòm trời, nhưng lần này lại càng tức giận và e dè hơn.Có điều, nó vẫn không dám giáng trời phạt xuống vì sợ hãi luồng thần hồn bí ấn như có như không trong thức hải của Tô Minh.Chỉ là, thiên đạo tức giận và khủng hoảng khiến vòm trời phát ra từng đạo sấm sét, giật đùng đùng.Trong giây phút ấy, sắc mặt của Lâm Yển y như con tắc kè hoa.Đầu óc ông ta suýt nữa thì suy sụp.Nói thật thì trước đó, dù Tô Minh xem như hạ gục Viêm Ma lão tổ chỉ trong nháy mắt.Nhưng trong lòng Lâm Yển, Tô Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc quê mùa, có chút tư chất ở thế giới Tiểu Thiên thôi.Ồng ta chẳng buồn liếc mắt hay ngó ngàng tới nữa là.Trong mắt Lâm Yển, nếu ông ta không muốn chơi đùa thì có lẽ Tò Minh sẽ bị mình giết chết chỉ trong một chiêu.Ban nãy, ông ta còn nghĩ có nên nương tay, chơi đùa, tra tấnTò Minh chút để làm Quan Hoàng vui không? Ai ngờ…Chỉ chốc lát, cả người ông ta như bị thần chết kéo xuống địa ngục và ngửi được mùi vị của cái chết.Đạo Khí thượng phấm ư?Lâm Yến cảm giác nhưthấy quỷ.Dù là Lâm Yển cũng không có Đạo Khí thượng phẩm!Mà một tên nhóc mới 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên lại có?Quan trọng là còn luyện hóathành công?.
Mà bia Huyền Diệu là pháp bảo đạt tới Đạo Khí thượng phẩm thì biết là đáng sợ cỡ nào rồi đó.
Ầm…
Bia Huyền Diệu bị gọi ra.
Rõ ràng có thế cảm nhận được một tấm bia đá tràn ngập khí tức thái cố chui ra từ trong khe không gian.
Nó tựa như xuất hiện từ trong hư không, chợt hiện ra ở nơi đó.
Phát ra ánh sáng rực rỡ, những con chữ trên tấm bia đá trôi nổi, dường như cả đất trởi chỉ còn lại nó.
Nó to lớn đến mức như thể che phủ cả bầu trời và kết nối được với trời đất.
Không gian, thời gian như ngừng trôi.
Trên tấm bia đá ấy bao hàm những con chữ cấu tạo nên vận luật của đại đạo, tràn đầy khí
thế.
Chỉ trong tích tắc, sức mạnh tự nhiên trong đất trời như hội tụ vào tấm bia đá kia.
Nặng! Nặng đến mức khó tin!
Nện thẳng vào Lâm Yến.
Bia Huyền Diệu như hút hết mọi sức mạnh trong thế giới Tiểu Thiên, rồi cò đọng lại trong một không gian nhỏ, sau đó nổ tung trước mặt Lâm Yến.
Thoáng chốc, cả vùng biến Vô Mệnh dậy sóng, chấn động, ý chí của thế giới Tiểu Thiên lại
xuất hiện trên vòm trời, nhưng lần này lại càng tức giận và e dè hơn.
Có điều, nó vẫn không dám giáng trời phạt xuống vì sợ hãi luồng thần hồn bí ấn như có như không trong thức hải của Tô Minh.
Chỉ là, thiên đạo tức giận và khủng hoảng khiến vòm trời phát ra từng đạo sấm sét, giật đùng đùng.
Trong giây phút ấy, sắc mặt của Lâm Yển y như con tắc kè hoa.
Đầu óc ông ta suýt nữa thì suy sụp.
Nói thật thì trước đó, dù Tô Minh xem như hạ gục Viêm Ma lão tổ chỉ trong nháy mắt.
Nhưng trong lòng Lâm Yển, Tô Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc quê mùa, có chút tư chất ở thế giới Tiểu Thiên thôi.
Ồng ta chẳng buồn liếc mắt hay ngó ngàng tới nữa là.
Trong mắt Lâm Yển, nếu ông ta không muốn chơi đùa thì có lẽ Tò Minh sẽ bị mình giết chết chỉ trong một chiêu.
Ban nãy, ông ta còn nghĩ có nên nương tay, chơi đùa, tra tấn
Tò Minh chút để làm Quan Hoàng vui không? Ai ngờ…
Chỉ chốc lát, cả người ông ta như bị thần chết kéo xuống địa ngục và ngửi được mùi vị của cái chết.
Đạo Khí thượng phấm ư?
Lâm Yến cảm giác nhưthấy quỷ.
Dù là Lâm Yển cũng không có Đạo Khí thượng phẩm!
Mà một tên nhóc mới 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên lại có?
Quan trọng là còn luyện hóa
thành công?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mà bia Huyền Diệu là pháp bảo đạt tới Đạo Khí thượng phẩm thì biết là đáng sợ cỡ nào rồi đó.Ầm…Bia Huyền Diệu bị gọi ra.Rõ ràng có thế cảm nhận được một tấm bia đá tràn ngập khí tức thái cố chui ra từ trong khe không gian.Nó tựa như xuất hiện từ trong hư không, chợt hiện ra ở nơi đó.Phát ra ánh sáng rực rỡ, những con chữ trên tấm bia đá trôi nổi, dường như cả đất trởi chỉ còn lại nó.Nó to lớn đến mức như thể che phủ cả bầu trời và kết nối được với trời đất.Không gian, thời gian như ngừng trôi.Trên tấm bia đá ấy bao hàm những con chữ cấu tạo nên vận luật của đại đạo, tràn đầy khíthế.Chỉ trong tích tắc, sức mạnh tự nhiên trong đất trời như hội tụ vào tấm bia đá kia.Nặng! Nặng đến mức khó tin!Nện thẳng vào Lâm Yến.Bia Huyền Diệu như hút hết mọi sức mạnh trong thế giới Tiểu Thiên, rồi cò đọng lại trong một không gian nhỏ, sau đó nổ tung trước mặt Lâm Yến.Thoáng chốc, cả vùng biến Vô Mệnh dậy sóng, chấn động, ý chí của thế giới Tiểu Thiên lạixuất hiện trên vòm trời, nhưng lần này lại càng tức giận và e dè hơn.Có điều, nó vẫn không dám giáng trời phạt xuống vì sợ hãi luồng thần hồn bí ấn như có như không trong thức hải của Tô Minh.Chỉ là, thiên đạo tức giận và khủng hoảng khiến vòm trời phát ra từng đạo sấm sét, giật đùng đùng.Trong giây phút ấy, sắc mặt của Lâm Yển y như con tắc kè hoa.Đầu óc ông ta suýt nữa thì suy sụp.Nói thật thì trước đó, dù Tô Minh xem như hạ gục Viêm Ma lão tổ chỉ trong nháy mắt.Nhưng trong lòng Lâm Yển, Tô Minh vẫn chỉ là một thằng nhóc quê mùa, có chút tư chất ở thế giới Tiểu Thiên thôi.Ồng ta chẳng buồn liếc mắt hay ngó ngàng tới nữa là.Trong mắt Lâm Yển, nếu ông ta không muốn chơi đùa thì có lẽ Tò Minh sẽ bị mình giết chết chỉ trong một chiêu.Ban nãy, ông ta còn nghĩ có nên nương tay, chơi đùa, tra tấnTò Minh chút để làm Quan Hoàng vui không? Ai ngờ…Chỉ chốc lát, cả người ông ta như bị thần chết kéo xuống địa ngục và ngửi được mùi vị của cái chết.Đạo Khí thượng phấm ư?Lâm Yến cảm giác nhưthấy quỷ.Dù là Lâm Yển cũng không có Đạo Khí thượng phẩm!Mà một tên nhóc mới 20 tuổi ở thế giới Tiểu Thiên lại có?Quan trọng là còn luyện hóathành công?.