Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 882: 882: Là Gì Của Anh Cũng Được Miễn Không Phải Là Sư Tôn
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chấn động như kiểu bầu trời sụp đổ, nhật nguyệt chuyến dời.Bất cứ ai có mặt ở đây đều có cảm giác ngạt thở như bị ai xiết cổ đến chết.Họ nghe thấy gì thế này?Họ nhìn thấy gì vậy?Quan Hoàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, cung kính khom người, sắc mặt tái nhợt? Tất cả mọi người đều cảm thấy thiên nữ đột nhiên xuất hiện khỏi thần hồn của Tô Minh là một kẻ vò tri, đang nói hống hách và không biết sống chết là gì.Nhưng Quan Hoàng lại bị hù dọa thành ra như này?Không!Không phải là hù dọa!Chắc chắn Quan Hoàng cũng không phải kẻ ngốc.Một lão quái vật siêu cấp, một bá chủ tuyệt thế sao lại là kẻ ngốc được?Quan Hoàng thật sự cám nhận được sự uy hiếp chết chóc đến từ thiên nữ Tạo Hóa? Vì vậy ông ta mới có thái độ như này.“Lẽ nào… Chúng ta không cảm nhận được sức mạnh của cô gái kia là vì… Vì chúng ta quá yếu, thậm chí còn không có tư cách cảm nhận ư? Và chỉ có thực lực như Quan Hoàng mới cảm nhận được?”Trong đầu nhiều người lập tức xuất hiện suy nghĩ như này.Quan Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như hóa đá, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ hoảng loạn nhưgặp ma.Cô ta chưa từng nghĩ có một ngày có ai có thể đánh bại được phụ hoàng của mình, càng không thể ngờ có người lại không cần ra tay mà vẫn có thể trấn áp được phụ hoàng.Kể cả tận mắt nhìn thấy nhưng cô ta vẫn rất hoang mang, vô cùng kinh hãi.“Không… Không phải đang nằm mơ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm.“Hừm!”, đồng thời lúc này, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chưa hề ra tay nhưng…Phụp!Quan Hoàng liên tiếp lùi về sau ba bước.“Một bước hỗn độn, một bước thương khung”.Ba bước liên tiếp, tạo ra một khoảng không hỗn độn.Sau khi lùi ba bước, miệng Quan Hoàng toàn máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.Ông ta đã bị thương!Hơn nữa còn bị thương khá nặng.Trong lòng Quan Hoàng vô cùng sợ hãi.Ông ta luôn biết mình không phải là vô địch, thậm chí ông ta còn nghi ngờ bên ngoài thế giới Đại Thiên còn có thế giới võ đạo mạnh hơn.ông ta luôn hoài nghi thế gian này còn có một số người có thực lực vượt qua cả khái niệm không gian, thời gian, bỏ qua tất cả những bó buộc của ý chí đại đạo và quy luật…Nhưng những hoài nghi này hàng chục triệu năm nay ông ta chưa từng nhìn thấy và cũng chưa chứng minh được.
Chấn động như kiểu bầu trời sụp đổ, nhật nguyệt chuyến dời.
Bất cứ ai có mặt ở đây đều có cảm giác ngạt thở như bị ai xiết cổ đến chết.
Họ nghe thấy gì thế này?
Họ nhìn thấy gì vậy?
Quan Hoàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, cung kính khom người, sắc mặt tái nhợt? Tất cả mọi người đều cảm thấy thiên nữ đột nhiên xuất hiện khỏi thần hồn của Tô Minh là một kẻ vò tri, đang nói hống hách và không biết sống chết là gì.
Nhưng Quan Hoàng lại bị hù dọa thành ra như này?
Không!
Không phải là hù dọa!
Chắc chắn Quan Hoàng cũng không phải kẻ ngốc.
Một lão quái vật siêu cấp, một bá chủ tuyệt thế sao lại là kẻ ngốc được?
Quan Hoàng thật sự cám nhận được sự uy hiếp chết chóc đến từ thiên nữ Tạo Hóa? Vì vậy ông ta mới có thái độ như này.
“Lẽ nào… Chúng ta không cảm nhận được sức mạnh của cô gái kia là vì… Vì chúng ta quá yếu, thậm chí còn không có tư cách cảm nhận ư? Và chỉ có thực lực như Quan Hoàng mới cảm nhận được?”
Trong đầu nhiều người lập tức xuất hiện suy nghĩ như này.
Quan Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như hóa đá, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ hoảng loạn nhưgặp ma.
Cô ta chưa từng nghĩ có một ngày có ai có thể đánh bại được phụ hoàng của mình, càng không thể ngờ có người lại không cần ra tay mà vẫn có thể trấn áp được phụ hoàng.
Kể cả tận mắt nhìn thấy nhưng cô ta vẫn rất hoang mang, vô cùng kinh hãi.
“Không… Không phải đang nằm mơ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm.
“Hừm!”, đồng thời lúc này, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chưa hề ra tay nhưng…
Phụp!
Quan Hoàng liên tiếp lùi về sau ba bước.
“Một bước hỗn độn, một bước thương khung”.
Ba bước liên tiếp, tạo ra một khoảng không hỗn độn.
Sau khi lùi ba bước, miệng Quan Hoàng toàn máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.
Ông ta đã bị thương!
Hơn nữa còn bị thương khá nặng.
Trong lòng Quan Hoàng vô cùng sợ hãi.
Ông ta luôn biết mình không phải là vô địch, thậm chí ông ta còn nghi ngờ bên ngoài thế giới Đại Thiên còn có thế giới võ đạo mạnh hơn.
ông ta luôn hoài nghi thế gian này còn có một số người có thực lực vượt qua cả khái niệm không gian, thời gian, bỏ qua tất cả những bó buộc của ý chí đại đạo và quy luật…
Nhưng những hoài nghi này hàng chục triệu năm nay ông ta chưa từng nhìn thấy và cũng chưa chứng minh được.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Chấn động như kiểu bầu trời sụp đổ, nhật nguyệt chuyến dời.Bất cứ ai có mặt ở đây đều có cảm giác ngạt thở như bị ai xiết cổ đến chết.Họ nghe thấy gì thế này?Họ nhìn thấy gì vậy?Quan Hoàng sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, cung kính khom người, sắc mặt tái nhợt? Tất cả mọi người đều cảm thấy thiên nữ đột nhiên xuất hiện khỏi thần hồn của Tô Minh là một kẻ vò tri, đang nói hống hách và không biết sống chết là gì.Nhưng Quan Hoàng lại bị hù dọa thành ra như này?Không!Không phải là hù dọa!Chắc chắn Quan Hoàng cũng không phải kẻ ngốc.Một lão quái vật siêu cấp, một bá chủ tuyệt thế sao lại là kẻ ngốc được?Quan Hoàng thật sự cám nhận được sự uy hiếp chết chóc đến từ thiên nữ Tạo Hóa? Vì vậy ông ta mới có thái độ như này.“Lẽ nào… Chúng ta không cảm nhận được sức mạnh của cô gái kia là vì… Vì chúng ta quá yếu, thậm chí còn không có tư cách cảm nhận ư? Và chỉ có thực lực như Quan Hoàng mới cảm nhận được?”Trong đầu nhiều người lập tức xuất hiện suy nghĩ như này.Quan Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như hóa đá, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ hoảng loạn nhưgặp ma.Cô ta chưa từng nghĩ có một ngày có ai có thể đánh bại được phụ hoàng của mình, càng không thể ngờ có người lại không cần ra tay mà vẫn có thể trấn áp được phụ hoàng.Kể cả tận mắt nhìn thấy nhưng cô ta vẫn rất hoang mang, vô cùng kinh hãi.“Không… Không phải đang nằm mơ?”, Quan Khuynh Thành lẩm bẩm.“Hừm!”, đồng thời lúc này, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hừ lạnh một tiếng, chưa hề ra tay nhưng…Phụp!Quan Hoàng liên tiếp lùi về sau ba bước.“Một bước hỗn độn, một bước thương khung”.Ba bước liên tiếp, tạo ra một khoảng không hỗn độn.Sau khi lùi ba bước, miệng Quan Hoàng toàn máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu ớt.Ông ta đã bị thương!Hơn nữa còn bị thương khá nặng.Trong lòng Quan Hoàng vô cùng sợ hãi.Ông ta luôn biết mình không phải là vô địch, thậm chí ông ta còn nghi ngờ bên ngoài thế giới Đại Thiên còn có thế giới võ đạo mạnh hơn.ông ta luôn hoài nghi thế gian này còn có một số người có thực lực vượt qua cả khái niệm không gian, thời gian, bỏ qua tất cả những bó buộc của ý chí đại đạo và quy luật…Nhưng những hoài nghi này hàng chục triệu năm nay ông ta chưa từng nhìn thấy và cũng chưa chứng minh được.