Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 935: 935: Cần Gì Phải Tự Bạo Thế
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?Hơn nữa có thế chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thểhủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!Nhưng suy cho cùng trước đó Tò Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.Tìm đâu đó chừng vài phút.Dường như chẳng còn gìnữa.Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.Đột nhiên!“Cần gì phải tự bạo thế?”Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.Đó là giọng của Tò Minh.Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.Họ thấy Tô Minh vẫn bìnhyên chẳng bị gì.Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.Sâc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.Tại sao lại như thế?Nguyên nhân rất đơn giản.Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia HuyềnDiệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y.Bia Huyền Diệu quá mạnh.Tò Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim TỐ Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này tròng anh nhưchẳng sao cả.“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút.Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tò Minh dichuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thế nhếch môi cười khẽ.Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?Hơn nữa có thế chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thểhủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!Nhưng suy cho cùng trước đó Tò Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.Tìm đâu đó chừng vài phút.Dường như chẳng còn gìnữa.Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.Đột nhiên!“Cần gì phải tự bạo thế?”Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.Đó là giọng của Tò Minh.Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.Họ thấy Tô Minh vẫn bìnhyên chẳng bị gì.Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.Sâc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.Tại sao lại như thế?Nguyên nhân rất đơn giản.Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia HuyềnDiệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y.Bia Huyền Diệu quá mạnh.Tò Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim TỐ Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này tròng anh nhưchẳng sao cả.“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút.Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tò Minh dichuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thế nhếch môi cười khẽ.Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù sao Kim Tố Y tự bạo cũng đã chôn vùi cả thủ đô đế quốc Hoang Thú này, có thể thấy nó mạnh đến mức nào, vô địch đấy chứ nhỉ?Hơn nữa có thế chắc chắn rằng Kim Tô Y tự bạo là vì Tô Minh.Sức mạnh mà Tô Minh cảm nhận được, thứ sức mạnh có thểhủy thiên diệt địa đánh thẳng vào người anh như thế, chắc sẽ dự dội hơn tất cả mọi người trăm lần, ngàn lần nhỉ?Vì vậy, Tô Minh có là thần tiên trên trời hay ma vương chuyển thế, dù có là diêm vương ở nhân gian cũng không thể sống nổi!Nhưng suy cho cùng trước đó Tò Minh cũng tạo ra quá nhiều điều kỳ diệu.Thế nên họ phải tận mắt tìm thử mới yên tâm được.Tìm đâu đó chừng vài phút.Dường như chẳng còn gìnữa.Khi tất cả người tộc thú đều nghĩ rằng Tô Minh đã chết, đã hóa thành hư không.Đột nhiên!“Cần gì phải tự bạo thế?”Tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên.Đó là giọng của Tò Minh.Bỗng nhiên hàng tỷ ánh mắt nhìn về phía âm thanh.Họ thấy Tô Minh vẫn bìnhyên chẳng bị gì.Khi làn sương khói mịt mù tan đi, bóng dáng anh dần xuất hiện.Sâc mặt còn chẳng thay đổi nữa là.Không chỉ mình Tô Minh mà cả Ninh Triều Thiên lẫn Tiêu Nguyệt cũng hoàn toàn không sao cả.Tại sao lại như thế?Nguyên nhân rất đơn giản.Khoảnh khắc Kim Tố Y tự bạo, Tô Minh đã dùng bia HuyềnDiệu chắn cho Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, không gian của Tiêu Nguyệt và Ninh Triều Thiên, một không gian lớn hơn rộng mấy trăm mét, tất nhiên là thoải mái chặn được tự bạo của Kim Tố Y.Bia Huyền Diệu quá mạnh.Tò Minh thì cũng rất đơn giản, anh có được sức chịu đựng cơ thể đầy khủng bố, hơn nữa còn có thêm Thần Khôi chia sẻ chút áp lực nên có thể ngăn cản được, tất nhiên, để Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt vẫn bình yên không tổn hao gì thì anh cũng bị thương máu thịt be bét vì Kim TỐ Y tự bạo, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục nên giờ phút này tròng anh nhưchẳng sao cả.“Không! Không! Không!”, cuối cùng Kim cửu Thương cũng sụp đổ, lão ta gào thét thành tiếng, trong tiếng hét đó là sự oán độc và hoảng sợ tột cùng.Âm thanh dồn dập như đang kêu rên.“Tạm thời đừng kêu la loạn xạ lên thế, nghe nó chướng tai lắm, lão già kia, yêu cầu ông yên tĩnh một chút.Cho hỏi nhé, các người còn chuẩn bị thêm gì đằng sau nữa không? Nếu không thì tôi sẽ tiến vào Bằng Cư”, đột nhiên Tò Minh dichuyện, anh đáp xuống từ trên không trung, xuất hiện trước cửa Bằng Cư, anh giơ tay làm động tác suỵt, tiện thế nhếch môi cười khẽ.Tất cả đã biến thành một đống hoang tàn.Rất nhiều ánh mắt phức tạp và đầy e ngại nhìn chằm chằm vào Tô Minh..