Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 944: 944: Lại Một Lần Phất Lên

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.Nam QuânNếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.Có thế không sợ hãi hay sao?Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tò Minh không khỏi tốt lên.tốt lên.Lại một lần phất lên.Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.Tính ra thì hiện tại, trong tay Tò Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.Một con số thiên văn trong thiên văn.“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyếtxong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.Rất nhanh.Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, gi3t ch3t Tư Nam Quân”.Tô Minh vô cùng áy náy.Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đạilục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tòng một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thân Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!Không có sư phụ, sẽ khôngcó mình của ngày hôm nay.“ừ’, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.Nam QuânNếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.Có thế không sợ hãi hay sao?Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tò Minh không khỏi tốt lên.tốt lên.Lại một lần phất lên.Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.Tính ra thì hiện tại, trong tay Tò Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.Một con số thiên văn trong thiên văn.“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyếtxong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.Rất nhanh.Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, gi3t ch3t Tư Nam Quân”.Tô Minh vô cùng áy náy.Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đạilục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tòng một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thân Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!Không có sư phụ, sẽ khôngcó mình của ngày hôm nay.“ừ’, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Không có biện pháp, Tô Minh quả thực là vô cùng mạnh mẽ!Hơn nữa, tộc thú và loài người vốn là có quan hệ đối địch.Nam QuânNếu như Tô Minh khó chịu, tiêu diệt đế quốc Hoang Thú, thì…thì cậu ta thực sự có thực lực để làm như vậy.Có thế không sợ hãi hay sao?Cho nên, nếu như lúc này không tranh thủ hiếu kính thì không phải là điên rồi sao?Nhất là tám tộc thượng cổ còn lại kia.“Quả thật là giàu to”, tâm trạng của Tò Minh không khỏi tốt lên.tốt lên.Lại một lần phất lên.Thế mà còn nhận được hỏa tinh hiếu kính của tộc trưởng tám tộc thượng cổ còn lại, thêm vào đã đạt tới hơn ba trăm triệu khối hỏa tinh.Tính ra thì hiện tại, trong tay Tò Minh đang có ước chừng hơn năm trăm triệu khối hoả tinh.Một con số thiên văn trong thiên văn.“Nên rời khỏi đế quốc Hoang Thú rồi”, tất cả mọi chuyện đều đã được giải quyếtxong, lại còn một bước phất lên, Tô Minh cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh quyết định rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Sư phụ, Nguyệt, chúng ta phải trở về thôi”, Tô Minh mở miệng nói.Rất nhanh.Ba người đã rời khỏi đế quốc Hoang Thú.“Nguyệt, em về học viện Linh Võ trước đi”, Tô Minh nhìn về phía Tiêu Nguyệt.“A?”, Tiêu Nguyệt có chút khó hiểu.Cô nghĩ Tô Minh sẽ cùng mình quay trở về học viện Linh Võ.“Anh phải cùng sư phụ đến đại lục Thần Thương”, Tô Minh nghiêm túc nói rồi nhìn về phía Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, là đệ tử không tốt, thời gian này vẫn luôn bận rộn chuyện khác, trên thực tế, với thực lực bây giờ của đệ tử, đệ tử đã sớm muốn đi đến đại lục Thần Thương, gi3t ch3t Tư Nam Quân”.Tô Minh vô cùng áy náy.Với thực lực của anh, đại khái là sau khi rời khỏi Thiên Đường Ngục là có thể đi đến đạilục Thần Thương báo thù, kết quả là, bởi vì các sự việc kia liên tiếp kéo đến, trong khoảng thời gian đó anh phải quay về nhà họ Tô ở Chiến Uyên, quay về Võ Tòng một chuyến, rồi lại đến học viện Linh Võtrước sau bận rộn, vẫn không có thời gian đến đại lục Thân Thương, từ tận sâu trong đáy lòng, Tô Minh cảm thấy có chút áy náy, tuy rằng thật sự bận rộn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù vội chuyện gì thì cũng đâu có thể so sánh được với chuyện của sư phụ?Không có sư phụ, năm đó mình đã bị chôn sống, đã chết!Không có sư phụ, sẽ khôngcó mình của ngày hôm nay.“ừ’, Tiêu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Anh Minh, anh cẩn thận một chút”.Bây giờ tâm trạng của cô khá tốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng, sau hành trình đến đế quốc Hoang Thú này, thái độ của Tô Minh đối với mình đã xảy ra biến hoá.ở trong lòng anh Minh, Tiêu Nguyệt cô vẫn là người phụ nữ của anh như trước.Thậm chí Tiêu Nguyệt có chút muốn khóc.Rốt cuộc thì cô cũng đã làm được.

Chương 944: 944: Lại Một Lần Phất Lên