Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 945: 945: Nhóc Tô Sự Thật Là Lão Già Đây Và Tư Nam Quân Từng Là Người Yêu
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phái là loạingười sau khi thành còng liền quên mất người xưa.Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tò Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.Căn bản là không muốn nghĩ tới phưong diện kia.Cũng không dám nghĩ tới.Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.ông ta thật sự kiêu hãnh!Vô cùng kiêu hãnh!Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không gi3t ch3t Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.Thật ngoài ý muốn.Âm thanh của Ninh Triều Thiên có chút dị thường, cảm xúc dao động rất lớn.“Sư phụ, bây giờ chúng ta khởi hành đến đại lục Thần Thương trước đi, trên đường đi, sư phụ kể cho con chuyện năm đó của người và Tư Nam Quân đi”, Tô Minh sâu kín nói, anh có thế đoán ra được, giữa sư phụ và Tư Nam Quân đã xảy ra những chuyện phức tạp.“Được”, ánh mắt Ninh Triều Thiên trở nên xa xăm.Hai người hướng thẳng đến đại lục Thần Thương, tốc độ cũng không nhanh.Tô Minh một bên hấp thu hỏa tinh.Một bên sử dụng bia Huyền Diệu hấp thu mấy chục cặp móng vuốt cực kỳ cứng rắn của tộc Kim Bằng Thái Cổ.Một bên kiên nhẫn nghe sư phụ hồi tưởng lại.“Nhóc Tô, sự thật là lão già đây và Tư Nam Quân từng là người yêu”.Ninh Triều Thiên nói ra một tin tức cực lớn.“Thực tế, năm đó tôi và bà ấy chẳng những là người yêu của nhau, mà quan hệ còn vô cùng tốt, thuộc kiểu gắn bó keo sơn, người tình ta nguyện”.“Nhưng có lẽ cậu vần chưa biết lai lịch thật sự của Tư Nam Quân, bà ấy không phải là người của thê’ giới Tiểu Thiên, mà là cô chủ của một dòng họ lớn thuộc Bình La Thiên của thế giới Đại Thiên, bô’ bà â’y là nhân vật hết sức quan trọng, được xem như là bá chủ của Bình La Thiên, nhà họ Tư của bà ấy rất mạnh”.“Nhưng mẹ bà ấy lại là chỉ là người hầu của người vợ lẽ thứ mười bảy của bô’ bà ấy, thân phận cực kỳ thấp, cũng chính vì thê’ mà sau khi được sinh ra, Tư Nam Quân ở nhà họ Tư không được coi trọng, thậm chí là thường xuyên bị các anh chị em cùng bô’ khác mẹ bắt nạt”.“Sau này, khi Tư Nam Quân thành niên, bởi vì một sai lầm nhỏ mà bị lưu đày đến thế giới Tiểu Thiên, Tư Nam Quân đến đại lục Thần Thương của thế giới Tiểu Thiên, khi ấy đại lục Thần Thương còn rất yếu nhưng sau đó Tư Nam Quân đã chậm rãi gây dựng nó, cuối cùng, biến nó trở thành tầng Võ cao thượng đẳng”.“Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương điên cuồng tu luyện, điên cuồng bồi dưỡng người tài, điên cuồng tập hợp thế lực, mục đích chỉ có một, đó là muốn cho nhà họ Tư ở Bình La Thiên nhìn bà ấy với cặp mắt khác xưa, bà ấy muốn xả giậncho mẹ, muốn đòi lại công bằng cho những tháng ngày mà mình bị ức hiếp ở nhà họ Tư, muốn tranh cho mẹ bà ấy địa vị nên có.“Tư Nam Quân quả thực là rất cô’ gắng, năng khiếu võ đạo của bà ấy cũng không tính là tốt, nhưng bà ấy nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, mỗi một phần thực lực của bà ấy đều chứa đầy mồ hôi”..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phái là loạingười sau khi thành còng liền quên mất người xưa.Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tò Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.Căn bản là không muốn nghĩ tới phưong diện kia.Cũng không dám nghĩ tới.Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.ông ta thật sự kiêu hãnh!Vô cùng kiêu hãnh!Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không gi3t ch3t Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.Thật ngoài ý muốn.Âm thanh của Ninh Triều Thiên có chút dị thường, cảm xúc dao động rất lớn.“Sư phụ, bây giờ chúng ta khởi hành đến đại lục Thần Thương trước đi, trên đường đi, sư phụ kể cho con chuyện năm đó của người và Tư Nam Quân đi”, Tô Minh sâu kín nói, anh có thế đoán ra được, giữa sư phụ và Tư Nam Quân đã xảy ra những chuyện phức tạp.“Được”, ánh mắt Ninh Triều Thiên trở nên xa xăm.Hai người hướng thẳng đến đại lục Thần Thương, tốc độ cũng không nhanh.Tô Minh một bên hấp thu hỏa tinh.Một bên sử dụng bia Huyền Diệu hấp thu mấy chục cặp móng vuốt cực kỳ cứng rắn của tộc Kim Bằng Thái Cổ.Một bên kiên nhẫn nghe sư phụ hồi tưởng lại.“Nhóc Tô, sự thật là lão già đây và Tư Nam Quân từng là người yêu”.Ninh Triều Thiên nói ra một tin tức cực lớn.“Thực tế, năm đó tôi và bà ấy chẳng những là người yêu của nhau, mà quan hệ còn vô cùng tốt, thuộc kiểu gắn bó keo sơn, người tình ta nguyện”.“Nhưng có lẽ cậu vần chưa biết lai lịch thật sự của Tư Nam Quân, bà ấy không phải là người của thê’ giới Tiểu Thiên, mà là cô chủ của một dòng họ lớn thuộc Bình La Thiên của thế giới Đại Thiên, bô’ bà â’y là nhân vật hết sức quan trọng, được xem như là bá chủ của Bình La Thiên, nhà họ Tư của bà ấy rất mạnh”.“Nhưng mẹ bà ấy lại là chỉ là người hầu của người vợ lẽ thứ mười bảy của bô’ bà ấy, thân phận cực kỳ thấp, cũng chính vì thê’ mà sau khi được sinh ra, Tư Nam Quân ở nhà họ Tư không được coi trọng, thậm chí là thường xuyên bị các anh chị em cùng bô’ khác mẹ bắt nạt”.“Sau này, khi Tư Nam Quân thành niên, bởi vì một sai lầm nhỏ mà bị lưu đày đến thế giới Tiểu Thiên, Tư Nam Quân đến đại lục Thần Thương của thế giới Tiểu Thiên, khi ấy đại lục Thần Thương còn rất yếu nhưng sau đó Tư Nam Quân đã chậm rãi gây dựng nó, cuối cùng, biến nó trở thành tầng Võ cao thượng đẳng”.“Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương điên cuồng tu luyện, điên cuồng bồi dưỡng người tài, điên cuồng tập hợp thế lực, mục đích chỉ có một, đó là muốn cho nhà họ Tư ở Bình La Thiên nhìn bà ấy với cặp mắt khác xưa, bà ấy muốn xả giậncho mẹ, muốn đòi lại công bằng cho những tháng ngày mà mình bị ức hiếp ở nhà họ Tư, muốn tranh cho mẹ bà ấy địa vị nên có.“Tư Nam Quân quả thực là rất cô’ gắng, năng khiếu võ đạo của bà ấy cũng không tính là tốt, nhưng bà ấy nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, mỗi một phần thực lực của bà ấy đều chứa đầy mồ hôi”..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Sau khi Tiêu Nguyệt rời đi, Tô Minh cúi đầu thật sâu với Ninh Triều Thiên: “Sư phụ, xin lỗi, cho dù có lý do, nhưng trong khoảng thời gian này, đệ tử…”.“Nhóc con, được rồi, giữa tôi với cậu mà còn bày ra dáng vẻ này làm gì?”, Ninh Triều Thiên thoải mái nói: “Việc báo thù này nọ, trễ hơn một ngày hay sớm hơn một ngày cũng không quan trọng”.Ninh Triều Thiên rất rõ ràng thái độ làm người của Tô Minh, anh tuyệt đối không phái là loạingười sau khi thành còng liền quên mất người xưa.Trên thực tế, tận sâu trong đáy lòng Ninh Triều Thiên, năm đó, ông ấy cứu Tô Minh, thậm chí là truyền thụ võ đạo cho Tò Minh, cũng không ôm một tia hy vọng rằng sau này Tô Minh sẽ báo thù cho mình.Căn bản là không muốn nghĩ tới phưong diện kia.Cũng không dám nghĩ tới.Kết quả là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh.ông ta thật sự kiêu hãnh!Vô cùng kiêu hãnh!Ninh Triều Thiên đột nhiên cười ha ha nói: “Nhóc Tô, thực tế là không gi3t ch3t Tư Nam Quân, trong lòng lão già đây cũng không có chấp niệm gì, nhưng mà lão già này quả thật muốn dẫn cậu đến đại lục Thần Thương một chuyến!”.Giọng nói của Ninh Triều Thiên đột nhiên lớn hơn một chút: “Chỉ vì một chuyện”.Thật ngoài ý muốn.Âm thanh của Ninh Triều Thiên có chút dị thường, cảm xúc dao động rất lớn.“Sư phụ, bây giờ chúng ta khởi hành đến đại lục Thần Thương trước đi, trên đường đi, sư phụ kể cho con chuyện năm đó của người và Tư Nam Quân đi”, Tô Minh sâu kín nói, anh có thế đoán ra được, giữa sư phụ và Tư Nam Quân đã xảy ra những chuyện phức tạp.“Được”, ánh mắt Ninh Triều Thiên trở nên xa xăm.Hai người hướng thẳng đến đại lục Thần Thương, tốc độ cũng không nhanh.Tô Minh một bên hấp thu hỏa tinh.Một bên sử dụng bia Huyền Diệu hấp thu mấy chục cặp móng vuốt cực kỳ cứng rắn của tộc Kim Bằng Thái Cổ.Một bên kiên nhẫn nghe sư phụ hồi tưởng lại.“Nhóc Tô, sự thật là lão già đây và Tư Nam Quân từng là người yêu”.Ninh Triều Thiên nói ra một tin tức cực lớn.“Thực tế, năm đó tôi và bà ấy chẳng những là người yêu của nhau, mà quan hệ còn vô cùng tốt, thuộc kiểu gắn bó keo sơn, người tình ta nguyện”.“Nhưng có lẽ cậu vần chưa biết lai lịch thật sự của Tư Nam Quân, bà ấy không phải là người của thê’ giới Tiểu Thiên, mà là cô chủ của một dòng họ lớn thuộc Bình La Thiên của thế giới Đại Thiên, bô’ bà â’y là nhân vật hết sức quan trọng, được xem như là bá chủ của Bình La Thiên, nhà họ Tư của bà ấy rất mạnh”.“Nhưng mẹ bà ấy lại là chỉ là người hầu của người vợ lẽ thứ mười bảy của bô’ bà ấy, thân phận cực kỳ thấp, cũng chính vì thê’ mà sau khi được sinh ra, Tư Nam Quân ở nhà họ Tư không được coi trọng, thậm chí là thường xuyên bị các anh chị em cùng bô’ khác mẹ bắt nạt”.“Sau này, khi Tư Nam Quân thành niên, bởi vì một sai lầm nhỏ mà bị lưu đày đến thế giới Tiểu Thiên, Tư Nam Quân đến đại lục Thần Thương của thế giới Tiểu Thiên, khi ấy đại lục Thần Thương còn rất yếu nhưng sau đó Tư Nam Quân đã chậm rãi gây dựng nó, cuối cùng, biến nó trở thành tầng Võ cao thượng đẳng”.“Tư Nam Quân ở đại lục Thần Thương điên cuồng tu luyện, điên cuồng bồi dưỡng người tài, điên cuồng tập hợp thế lực, mục đích chỉ có một, đó là muốn cho nhà họ Tư ở Bình La Thiên nhìn bà ấy với cặp mắt khác xưa, bà ấy muốn xả giậncho mẹ, muốn đòi lại công bằng cho những tháng ngày mà mình bị ức hiếp ở nhà họ Tư, muốn tranh cho mẹ bà ấy địa vị nên có.“Tư Nam Quân quả thực là rất cô’ gắng, năng khiếu võ đạo của bà ấy cũng không tính là tốt, nhưng bà ấy nỗ lực đến mức tàn nhẫn với bản thân, mỗi một phần thực lực của bà ấy đều chứa đầy mồ hôi”..