Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 959: 959: Lúc Sinh Tử Mới Thấy Chân Tình
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như phủi bay mối quan hệ.Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.Hai hộ vệ của Lâu sở thởphào nhẹ nhõm.Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.vẫn may…“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cố họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm.Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầmthật rồi.“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn.Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi.Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.Lời nói vừa dứt thì Lâu sở suýt nữa quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy như bị điện giật.Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.May mần vì ban nãy mìnhkhông đối đầu với Tư Sùng Tuấn, nếu không thì đừng nói là mình mà ngay cả gia tộc cũng bị diệt.Tư Sùng Tuấn… Là học viên của học viện Tiên Lạc sao?Trời đất ơi!Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.Chữ’trời’ở đây là chỉ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưngtại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như phủi bay mối quan hệ.Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.Hai hộ vệ của Lâu sở thởphào nhẹ nhõm.Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.vẫn may…“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cố họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm.Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầmthật rồi.“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn.Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi.Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.Lời nói vừa dứt thì Lâu sở suýt nữa quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy như bị điện giật.Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.May mần vì ban nãy mìnhkhông đối đầu với Tư Sùng Tuấn, nếu không thì đừng nói là mình mà ngay cả gia tộc cũng bị diệt.Tư Sùng Tuấn… Là học viên của học viện Tiên Lạc sao?Trời đất ơi!Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.Chữ’trời’ở đây là chỉ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưngtại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dường như phủi bay mối quan hệ.Tai họa ập đến thì mệnh ai người nấy lo.Tư Sùng Tuấn gây áp lực quá lớn cho ông ta khiến Lâu sở cảm nhận được nguy hiểm, ông ta muốn sống.Ông ta cũng chưa đến mức vì Tư Nam Quân mà vứt bỏ mạng sống của mình.Hai hộ vệ của Lâu sở thởphào nhẹ nhõm.Ban nãy họ vẫn còn căng thẳng, chỉ sợ thiếu tộc trưởng u mê đầu óc mà đối đầu với Tư Sùng Tuấn.vẫn may…“Phụp!”, Tư Nam Quân chỉ cảm thấy cố họng nóng ran rồi phun ra ngụm máu tươi.Bà ta không ngừng run rẩy, toàn thân như mất hồn.Lúc này chỉ còn lại nụ cười thê thảm.Không ngờ bà ta đã nhìn nhầm người.Nói cho cùng thì cũng tại bà ta quá u mê, quá si tình, sai lầmthật rồi.“Cậu chủ Lâu rất thức thời, sau này có thể giao lưu nhiều hơn.Nếu có cơ hội thì cậu chủ Lâu có thể đến học viện Tiên Lạc tìm tôi.Chúng ta có thể uống rượu, đàm đạo, chẳng phải vui lắm sao?”, Tư Sùng Tuấn cười nói.Lời nói vừa dứt thì Lâu sở suýt nữa quỳ sụp xuống, toàn thân run rẩy như bị điện giật.Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy vô cùng may mắn và vui mừng.May mần vì ban nãy mìnhkhông đối đầu với Tư Sùng Tuấn, nếu không thì đừng nói là mình mà ngay cả gia tộc cũng bị diệt.Tư Sùng Tuấn… Là học viên của học viện Tiên Lạc sao?Trời đất ơi!Chỉ cần là người của thế giới Đại Thiên thì có ai không biết đến danh tiếng của học viện Tiên Lạc?Đường đường là một trong bốn học viện lớn, uy danh vô cùng lớn.Người ta có câu: “Có bốn học viện kia rồi mới có trời”.Chữ’trời’ở đây là chỉ‘thiên’ trong thế giới Đại Thiên như ‘Bình La Thiên, Đại La Thiên, Đại Thịnh Thiên’.Hay nói cách khác, lúc mà những chữ ‘Thiên’ ở bên trên chưa xuất hiện thì bốn học viện này đã có rồi.Thậm chí có lời đồn, bốn học viện này còn đào tạo được Đại Đế, mà không chỉ một người.Còn có tin đồn nói rằng, ở thời đại văn minh tiền sử, người sáng lập ra bốn học viện là người tung hoành ngang dọc khắp đất trời và có thực lực vô địch.Vì bốn học viện quá mạnh, quá cổ xưa, vượt hẳn ra thế giới bên ngoài nên được coi là thánh địa võ đạo mà tất cả người trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên đều mong muốn được vào.Nhưng yêu cầu chiêu sinh ở đây quá cao, cao đến mức khiến người khác ngao ngán.Vì vậy, Lâu Sở cũng chỉ nghe qua uy danh của nó chứ chưa từng dám mơ sẽ có một ngày được bước chân vào.Đây cũng là lý do tại sao Lâu Sở đột nhiên hiểu được, thực lực của nhà họ Tư và nhà họ Lâu cũng ngang ngửa nhưngtại sao Tư Sùng Tuấn lại ngồi tàu con thoi tác chiến lớn đến vậy?.