Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 973: 973: Rất Là Thần Kỳ!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điếm tích lũy.Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?Tặng không điểm tích lũyđó!Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!Ngay cả một sô’ sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.Mồi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.Quả thật là như mở hội.Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoànthành.Rất là thần kỳ!Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.“ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?”“Anh Phần à, ‘Tịch Diệt Phần Thiên’ của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?”“Ha ha ha… Diệp Mộ Cấn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫnngười chặn đường ở Hạnh Thần Sơn.Kết quả, không ngờ cò ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng”.“Tòi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ.Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội mòn rồi .“Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cấn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trảgiá lớn như vậy nữa chứ!”“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cấn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vòcùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ.Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao.Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy.Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cấn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện.Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cò ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô ThanhThương phải chết! Nếu không, cò ta sẽ không gia nhập học viện!”“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cấn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cò ta gianhập ba học viện cùng cấp khác”.
Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.
Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điếm tích lũy.
Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.
Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?
Tặng không điểm tích lũy
đó!
Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!
Ngay cả một sô’ sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.
Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Mồi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.
Quả thật là như mở hội.
Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoàn
thành.
Rất là thần kỳ!
Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.
“ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?”
“Anh Phần à, ‘Tịch Diệt Phần Thiên’ của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?”
“Ha ha ha… Diệp Mộ Cấn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫn
người chặn đường ở Hạnh Thần Sơn.
Kết quả, không ngờ cò ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng”.
“Tòi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ.
Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội mòn rồi .
“Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cấn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trả
giá lớn như vậy nữa chứ!”
“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cấn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vò
cùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ.
Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao.
Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy.
Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cấn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện.
Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cò ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô Thanh
Thương phải chết! Nếu không, cò ta sẽ không gia nhập học viện!”
“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.
“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cấn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cò ta gia
nhập ba học viện cùng cấp khác”.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Muốn giết chết Diệp Mộ Cẩn thật sự là dễ như trở bàn tay.Theo các đệ tử trong học viện, việc giết chết Diệp Mộ Cẩn thuộc nhiệm vụ bậc một cũng là đánh giá cao cô ta và cho không điếm tích lũy.Vậy mà nó lại được xếp vào nhiệm vụ bậc ba.Lần này, hỏi có ai mà không rục rịch?Tặng không điểm tích lũyđó!Thế nên, nửa tháng nay, toàn bộ đệ tử trong ngoài của học viện Tiên Lạc đều xôn xao nhốn nháo!Ngay cả một sô’ sư huynh, sư tỷ đang bế quan cũng rời núi.Chỉ vì giết chết Diệp Mộ Cẩn.Mồi ngày, chắc phải có vài trăm người đến nhận nhiệm vụ giết chết Diệp Mộ Cẩn.Quả thật là như mở hội.Mà hay cái lại là, trong tình huống ấy, nửa tháng qua, nhiệm vụ đó vẫn chưa bị người ta hoànthành.Rất là thần kỳ!Trong lầu nhiệm vụ đông đúc, có rất nhiều người bắt đầu buôn chuyện.“ủa, anh Tôn, anh cũng xuất quan rồi hả?”“Anh Phần à, ‘Tịch Diệt Phần Thiên’ của anh tu luyện đến tầng nào rồi? Chẳng phải anh cũng bế quan suốt đó à?”“Ha ha ha… Diệp Mộ Cấn kia đúng là khiến người ta phải bất ngờ mà, nghe nói, ba ngày trước, cô ta bị sư tỷ Lưu Cẩm dẫnngười chặn đường ở Hạnh Thần Sơn.Kết quả, không ngờ cò ta lại trốn thoát được dù vẫn bị thương nặng”.“Tòi nghe nói sư tỷ Lưu Cẩm là Bất Tử tầng sáu nhỉ? Có thể trốn thoát khỏi tay cô ta, dù có bị thương nặng nhưng Thánh Nữ tộc Phượng Hoàng kia cũng khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy chứ.Đáng tiếc, nếu tham gia vào học viện thì chưa biết chừng đã vào nội mòn rồi .“Hơn nữa, tại sao học viện lại muốn giết Diệp Mộ Cấn vậy? Kỳ lạ ghê! Tự dưng muốn giết cô ta, khó hiểu thật luôn! Còn trảgiá lớn như vậy nữa chứ!”“Tôi biết một ít tin tức nội bộ, nghe nói nửa tháng trước, ngọn lửa bản mệnh của Diệp Mộ Cấn thăng cấp, trở thành Hỗn Độn Ly Hoả, một ngọn lửa vòcùng cường đại khiến cho người ta không khỏi kinh sợ.Cũng chính vì nguyên nhân này mà cô ta, người vốn bị học viện lãng quên, bởi vì Hỗn Độn Ly Hoả lại được học viện đánh giá cao.Ngay cả trưởng lão hướng dẫn Ngô Thanh Thương cũng bị cấp trên khiển trách, bọn họ cảm thấy bởi vì ông ta nên họ mới bỏ lỡ một vị yêu nghiệt siêu cấp như vậy.Để bù đắp cho sai lầm lần này, một vị Thái thượng trưởng lão của học viện đã đích thân tìm đến Diệp Mộ Cấn, muốn thuyết phục cô ta gia nhập học viện.Thế nhưng không ngờ là Diệp Mộ Cẩn không cho chút mặt mũi này, cò ta đưa ra yêu cầu rằng muốn Ngô ThanhThương phải chết! Nếu không, cò ta sẽ không gia nhập học viện!”“Quá ngây thơ rồi, Ngô Thanh Thương không chỉ là trưởng lão hướng dẫn, sau lưng ông ta còn có một vị lão tổ làm chỗ dựa vững chắc, Ngô Thanh Thương không có khả năng chết”.“Đúng vậy! Cuối cùng, học viện quyết định, nếu không thể thoả mãn được điều kiện của Diệp Mộ Cẩn, lại sợ nỗi căm thù Diệp Mộ Cấn đối với học viện Tiên Lạc ngày một lớn hơn, học viện chỉ có thể giết chết cô ta, cũng phòng trường hợp cò ta gianhập ba học viện cùng cấp khác”.