Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 991: 991: Cố Mãng Chết!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù là Diêu Thanh Quân hay Hương Tuyết tiên tử cũng đều sửng sốt, sau đó phì cười.Hiển nhiên, cả hai cho rằng câu đó của Tô Minh là lời nói thiếu hiểu biết.Nhưng dù vậy, hai người vẫn thấy khá thú vị, đứng sát ra rìa, ừ thì phối hợp với sự thiếu hiểu biết của Tô Minh vậy.“Anh CỐ này, tôi và Hương Tuyết tiên tử đều là người thích sạch sẽ, nên rất sợ quần áo mình dính đầy máu tươi.Chúng tôi đứng sang bên, chắc cũng được chứ nhỉ?”, Diêu Thanh Quân lại liếc Cố Mãng, cười tươi.“Đương nhiên rồi”, sắc mặc Cố Mãng rất khó coi.Tô Minh xuất hiện khiến bầu không khí nghiêm túc tranh giành bảo vậtbiến thành trò cười.Tuy tên hề là Tô Minh, nhưng hắn ta không thích điều này.Cố Mãng nhìn biển người đằng trước đằng sau đường ranh giới, dù là đệ tử học viện Tiên Lạc hay các thiên tài trẻ tuổi của thế lực khác thì đều đang nín cười.Thế còn ra cái gì nữa!Cố Mãng là một kẻ ít khi nói cười cuồng tu luyện, còn tàn nhẫn khát máu giết người như ma.“Nhóc con, mày…1′, Cỗ Mãng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định nói gì đó thì bồng nhiên…Ầm…Tô Minh đã đấm ra một quyền.Tùy tiện sử dụng quy vu trần ai.Sau khi một quyền ấy bay ra, lại lập tức xoay tròn, chân khí hóa thành mũi nhọn chia làm sáu, bảy dòng khí, phóng thẳng về phía đám đệ tử ngoại mòn học viện Tiên Lạc đang cười giễu cợt kia.sắc mặt Cố Mãng chợt thay đổi hẳn!Không nói nên lời.Bởi vì, cái khí thế đầy rẫy mùi vị của cái chết kia quá nồng!CỐ Mãng thậm chí còn không có gan và cơ hội để chống cự.Hắn ta trơ mắt nhìn một quyền quy vu trần ai kia đấm thẳng vào người mình.Sau đó, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối.Hắn ta lập tức chết ngay tại chỗ.Mà sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc cũng bị đâm xuyên họng… Chết tươi!Máu tươi b4n ra từ trong cổ họng phun đầy người và cả không gian xung quanh.Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tanh.Chắc cả quá trình diễn ra cũng chưa đến một giây.Mà ở đây, ngoài Tư Sùng Tuấn ra thì lại chẳng còn ai là đệ tử học viện Tiên Lạc nữa, vì tất cả đều đã chết!Từng gương mặt khinh bỉ, cười cợt xung quanh chợt đọng lại.Yên tĩnh như chết.Thiên Hương tiên tử và Diêu Thanh Quân như nghẹt thở, sợ run người.Cả hai là người cảm nhận được rõ ràng nhất.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù là Diêu Thanh Quân hay Hương Tuyết tiên tử cũng đều sửng sốt, sau đó phì cười.Hiển nhiên, cả hai cho rằng câu đó của Tô Minh là lời nói thiếu hiểu biết.Nhưng dù vậy, hai người vẫn thấy khá thú vị, đứng sát ra rìa, ừ thì phối hợp với sự thiếu hiểu biết của Tô Minh vậy.“Anh CỐ này, tôi và Hương Tuyết tiên tử đều là người thích sạch sẽ, nên rất sợ quần áo mình dính đầy máu tươi.Chúng tôi đứng sang bên, chắc cũng được chứ nhỉ?”, Diêu Thanh Quân lại liếc Cố Mãng, cười tươi.“Đương nhiên rồi”, sắc mặc Cố Mãng rất khó coi.Tô Minh xuất hiện khiến bầu không khí nghiêm túc tranh giành bảo vậtbiến thành trò cười.Tuy tên hề là Tô Minh, nhưng hắn ta không thích điều này.Cố Mãng nhìn biển người đằng trước đằng sau đường ranh giới, dù là đệ tử học viện Tiên Lạc hay các thiên tài trẻ tuổi của thế lực khác thì đều đang nín cười.Thế còn ra cái gì nữa!Cố Mãng là một kẻ ít khi nói cười cuồng tu luyện, còn tàn nhẫn khát máu giết người như ma.“Nhóc con, mày…1′, Cỗ Mãng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định nói gì đó thì bồng nhiên…Ầm…Tô Minh đã đấm ra một quyền.Tùy tiện sử dụng quy vu trần ai.Sau khi một quyền ấy bay ra, lại lập tức xoay tròn, chân khí hóa thành mũi nhọn chia làm sáu, bảy dòng khí, phóng thẳng về phía đám đệ tử ngoại mòn học viện Tiên Lạc đang cười giễu cợt kia.sắc mặt Cố Mãng chợt thay đổi hẳn!Không nói nên lời.Bởi vì, cái khí thế đầy rẫy mùi vị của cái chết kia quá nồng!CỐ Mãng thậm chí còn không có gan và cơ hội để chống cự.Hắn ta trơ mắt nhìn một quyền quy vu trần ai kia đấm thẳng vào người mình.Sau đó, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối.Hắn ta lập tức chết ngay tại chỗ.Mà sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc cũng bị đâm xuyên họng… Chết tươi!Máu tươi b4n ra từ trong cổ họng phun đầy người và cả không gian xung quanh.Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tanh.Chắc cả quá trình diễn ra cũng chưa đến một giây.Mà ở đây, ngoài Tư Sùng Tuấn ra thì lại chẳng còn ai là đệ tử học viện Tiên Lạc nữa, vì tất cả đều đã chết!Từng gương mặt khinh bỉ, cười cợt xung quanh chợt đọng lại.Yên tĩnh như chết.Thiên Hương tiên tử và Diêu Thanh Quân như nghẹt thở, sợ run người.Cả hai là người cảm nhận được rõ ràng nhất.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Dù là Diêu Thanh Quân hay Hương Tuyết tiên tử cũng đều sửng sốt, sau đó phì cười.Hiển nhiên, cả hai cho rằng câu đó của Tô Minh là lời nói thiếu hiểu biết.Nhưng dù vậy, hai người vẫn thấy khá thú vị, đứng sát ra rìa, ừ thì phối hợp với sự thiếu hiểu biết của Tô Minh vậy.“Anh CỐ này, tôi và Hương Tuyết tiên tử đều là người thích sạch sẽ, nên rất sợ quần áo mình dính đầy máu tươi.Chúng tôi đứng sang bên, chắc cũng được chứ nhỉ?”, Diêu Thanh Quân lại liếc Cố Mãng, cười tươi.“Đương nhiên rồi”, sắc mặc Cố Mãng rất khó coi.Tô Minh xuất hiện khiến bầu không khí nghiêm túc tranh giành bảo vậtbiến thành trò cười.Tuy tên hề là Tô Minh, nhưng hắn ta không thích điều này.Cố Mãng nhìn biển người đằng trước đằng sau đường ranh giới, dù là đệ tử học viện Tiên Lạc hay các thiên tài trẻ tuổi của thế lực khác thì đều đang nín cười.Thế còn ra cái gì nữa!Cố Mãng là một kẻ ít khi nói cười cuồng tu luyện, còn tàn nhẫn khát máu giết người như ma.“Nhóc con, mày…1′, Cỗ Mãng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định nói gì đó thì bồng nhiên…Ầm…Tô Minh đã đấm ra một quyền.Tùy tiện sử dụng quy vu trần ai.Sau khi một quyền ấy bay ra, lại lập tức xoay tròn, chân khí hóa thành mũi nhọn chia làm sáu, bảy dòng khí, phóng thẳng về phía đám đệ tử ngoại mòn học viện Tiên Lạc đang cười giễu cợt kia.sắc mặt Cố Mãng chợt thay đổi hẳn!Không nói nên lời.Bởi vì, cái khí thế đầy rẫy mùi vị của cái chết kia quá nồng!CỐ Mãng thậm chí còn không có gan và cơ hội để chống cự.Hắn ta trơ mắt nhìn một quyền quy vu trần ai kia đấm thẳng vào người mình.Sau đó, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối.Hắn ta lập tức chết ngay tại chỗ.Mà sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc cũng bị đâm xuyên họng… Chết tươi!Máu tươi b4n ra từ trong cổ họng phun đầy người và cả không gian xung quanh.Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tanh.Chắc cả quá trình diễn ra cũng chưa đến một giây.Mà ở đây, ngoài Tư Sùng Tuấn ra thì lại chẳng còn ai là đệ tử học viện Tiên Lạc nữa, vì tất cả đều đã chết!Từng gương mặt khinh bỉ, cười cợt xung quanh chợt đọng lại.Yên tĩnh như chết.Thiên Hương tiên tử và Diêu Thanh Quân như nghẹt thở, sợ run người.Cả hai là người cảm nhận được rõ ràng nhất.

Chương 991: 991: Cố Mãng Chết!