Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 992: 992: Vần… Vẫn… Vẫn Còn Là Người Sao

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ban nãy, một quyền khi chàng thanh niên khoảng 20 tuổi kia đấm ra gi3t ch3t Cố Mãng đáng sợ cỡ nào chứ? Quả thật là không thể nào diễn tả nổi!“Hình như chỉ riêng sức mạnh đã… đã… đã đạt tới gần 400 triệu kg?”, máu huyết cả người Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử như đảo ngược, đòng cứng lại.Gần 400 triệu kg… điều này… quả thật không tài nào diễn tả nối.Phải biết rằng, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Diễn mà hai người biết như tầng chín, tối đa cũng chỉ có tầm 400 đến 500 triệu kg thôi.Chỉ một quyền kia của Tô Minh đã đủ để giết cả hai ba mươi lần rồi.Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử sợ đến nỗi suýt đứng không vững.“Õng có thể quay về học viện Tiên Lạc, tiện thể nhắn chobọn họ rằng sắp tới, Tô Minh tôi sẽ đến cửa viếng thăm”, trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh quay đầu nhìn Tư Sùng Tuấn, lạnh lùng nói.Anh nói xong bèn nhấc chân bước lên đại đạo Vụ Ẩn dưới hàng chục ngàn đôi mắt kinh ngạc và hoảng sợ.Nhưng Tô Minh chưa đi được mấy bước thì…Ầm…Chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.Cùng với đó là ánh sángvàng chói mắt.Đằng xa, Chí Bảo kia đã ra đời.Ngay lúc này.Tô Minh lắc mình một cái, sau đó, chưa tới 0.01 giây thì anh đã quay về chồ cũ.Y như dịch chuyển tức thời.Vả lại, trong tay anh còn nắm một cây búa màu vàng.Cây búa kia giống như đang giãy giụa, nhưng lại bị Tô Minh nắm chặt.Hơn nữa, bởi vì giãy giụa nên khí thế của nó điên cuồng đánh thẳng vào người Tô Minh.Khí thế ấy hết sức đáng sợ, còn tràn đầy khí tức thái cổ.Đám đông đằng xa chỉ cảm nhận được một chút khí thế ấy thôi đã thấy nguy hiếm, khó thở.Bọn họ vội vàng thi triển tấm chắn chân khí để ngăn cản.Nhưng còn Tò Minh?Trong mắt họ, Tô Minh như không nhìn thấy khí thế của cây búa kia, mặc nó đánh thẳng vào người mình.Mà anh còn không nhănmày chút xíu nào.“Vần… vẫn… vẫn còn là người sao?”, Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm.Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cò ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phấm nhỉ?Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn còng thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.Song Tô Minh…“Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên cóngười như vậy thế?”, Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.“Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu.Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính”, Tô Minh kích động nghĩ bụng.Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi..

Ban nãy, một quyền khi chàng thanh niên khoảng 20 tuổi kia đấm ra gi3t ch3t Cố Mãng đáng sợ cỡ nào chứ? Quả thật là không thể nào diễn tả nổi!

“Hình như chỉ riêng sức mạnh đã… đã… đã đạt tới gần 400 triệu kg?”, máu huyết cả người Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử như đảo ngược, đòng cứng lại.

Gần 400 triệu kg… điều này… quả thật không tài nào diễn tả nối.

Phải biết rằng, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Diễn mà hai người biết như tầng chín, tối đa cũng chỉ có tầm 400 đến 500 triệu kg thôi.

Chỉ một quyền kia của Tô Minh đã đủ để giết cả hai ba mươi lần rồi.

Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử sợ đến nỗi suýt đứng không vững.

“Õng có thể quay về học viện Tiên Lạc, tiện thể nhắn cho

bọn họ rằng sắp tới, Tô Minh tôi sẽ đến cửa viếng thăm”, trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh quay đầu nhìn Tư Sùng Tuấn, lạnh lùng nói.

Anh nói xong bèn nhấc chân bước lên đại đạo Vụ Ẩn dưới hàng chục ngàn đôi mắt kinh ngạc và hoảng sợ.

Nhưng Tô Minh chưa đi được mấy bước thì…

Ầm…

Chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.

Cùng với đó là ánh sáng

vàng chói mắt.

Đằng xa, Chí Bảo kia đã ra đời.

Ngay lúc này.

Tô Minh lắc mình một cái, sau đó, chưa tới 0.

01 giây thì anh đã quay về chồ cũ.

Y như dịch chuyển tức thời.

Vả lại, trong tay anh còn nắm một cây búa màu vàng.

Cây búa kia giống như đang giãy giụa, nhưng lại bị Tô Minh nắm chặt.

Hơn nữa, bởi vì giãy giụa nên khí thế của nó điên cuồng đánh thẳng vào người Tô Minh.

Khí thế ấy hết sức đáng sợ, còn tràn đầy khí tức thái cổ.

Đám đông đằng xa chỉ cảm nhận được một chút khí thế ấy thôi đã thấy nguy hiếm, khó thở.

Bọn họ vội vàng thi triển tấm chắn chân khí để ngăn cản.

Nhưng còn Tò Minh?

Trong mắt họ, Tô Minh như không nhìn thấy khí thế của cây búa kia, mặc nó đánh thẳng vào người mình.

Mà anh còn không nhăn

mày chút xíu nào.

“Vần… vẫn… vẫn còn là người sao?”, Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm.

Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cò ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phấm nhỉ?

Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn còng thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.

Song Tô Minh…

“Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên có

người như vậy thế?”, Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.

Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.

“Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu.

Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính”, Tô Minh kích động nghĩ bụng.

Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ban nãy, một quyền khi chàng thanh niên khoảng 20 tuổi kia đấm ra gi3t ch3t Cố Mãng đáng sợ cỡ nào chứ? Quả thật là không thể nào diễn tả nổi!“Hình như chỉ riêng sức mạnh đã… đã… đã đạt tới gần 400 triệu kg?”, máu huyết cả người Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử như đảo ngược, đòng cứng lại.Gần 400 triệu kg… điều này… quả thật không tài nào diễn tả nối.Phải biết rằng, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Diễn mà hai người biết như tầng chín, tối đa cũng chỉ có tầm 400 đến 500 triệu kg thôi.Chỉ một quyền kia của Tô Minh đã đủ để giết cả hai ba mươi lần rồi.Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử sợ đến nỗi suýt đứng không vững.“Õng có thể quay về học viện Tiên Lạc, tiện thể nhắn chobọn họ rằng sắp tới, Tô Minh tôi sẽ đến cửa viếng thăm”, trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh quay đầu nhìn Tư Sùng Tuấn, lạnh lùng nói.Anh nói xong bèn nhấc chân bước lên đại đạo Vụ Ẩn dưới hàng chục ngàn đôi mắt kinh ngạc và hoảng sợ.Nhưng Tô Minh chưa đi được mấy bước thì…Ầm…Chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.Cùng với đó là ánh sángvàng chói mắt.Đằng xa, Chí Bảo kia đã ra đời.Ngay lúc này.Tô Minh lắc mình một cái, sau đó, chưa tới 0.01 giây thì anh đã quay về chồ cũ.Y như dịch chuyển tức thời.Vả lại, trong tay anh còn nắm một cây búa màu vàng.Cây búa kia giống như đang giãy giụa, nhưng lại bị Tô Minh nắm chặt.Hơn nữa, bởi vì giãy giụa nên khí thế của nó điên cuồng đánh thẳng vào người Tô Minh.Khí thế ấy hết sức đáng sợ, còn tràn đầy khí tức thái cổ.Đám đông đằng xa chỉ cảm nhận được một chút khí thế ấy thôi đã thấy nguy hiếm, khó thở.Bọn họ vội vàng thi triển tấm chắn chân khí để ngăn cản.Nhưng còn Tò Minh?Trong mắt họ, Tô Minh như không nhìn thấy khí thế của cây búa kia, mặc nó đánh thẳng vào người mình.Mà anh còn không nhănmày chút xíu nào.“Vần… vẫn… vẫn còn là người sao?”, Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm.Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cò ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phấm nhỉ?Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn còng thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.Song Tô Minh…“Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên cóngười như vậy thế?”, Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.“Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu.Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính”, Tô Minh kích động nghĩ bụng.Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi..

Chương 992: 992: Vần… Vẫn… Vẫn Còn Là Người Sao