Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 993: 993: Tìm Diệp Mộ Cẩn

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… May ghê.Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cấn.Tò Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.Đằng sau, đám đòng hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò.Tò Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.Tò Minh đứng bên cạnh vách núi.Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đòi mắt và thần hồn mạnh một cách bi3n thái của Tò Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét.Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến ngườita sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.“Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc”, Tô Minh đánh giá: “Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa”.Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.Á đù!Trời đất ơi!Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?Tên yêu nghiệt bi3n thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà… vậy mà… lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?Muốn chết cũng không cần làm vậy chứ!Điều này…Chỉ vừa khiến người đời chấn động, thế mà lại chợt lụi tắt như một ngôi sao băng?Y như đang nằm mơ vậy.Bỗng, có người run giọng nói: “Có vẻ cậu ta là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn thì phải?Cậu ta nhảy xuống vách núi, lẽ nào… là vì đi tìm cô ta? Chẳng phải Diệp Mộ Cẩn đã bị ép nhảy xuống vách núi Vấn Thiên sao?”Tò Minh đang không ngừng rơi xuống.Anh không đẩy nhanh hay giảm tốc độ, mà chỉ mặc cho mình rơi tự do.Bên tai là tiếng gió núi rít gào, càng rơi xuống thì nhiệt độ càng giảm.Hơn nữa, còn có thế thấy được sương mù xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, như hóa thành chất lỏng.Chúng như có linh hồn, bám lấy, rồi điên cuồng thấm vào người anh.Thế nhưng, Tò Minh đều mặc kệ.Có kho tàng huyết mạch nên chất độc chẳng đáng là gì với anh.Cùng lúc đó.Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.Một con yêu thú khổng lồ dài hơn chục ngàn mét đang nằm ở đó.Tròng nó cực kỳ kinh khủng..

May ghê.

Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cấn.

Tò Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.

Đằng sau, đám đòng hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò.

Tò Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.

Tò Minh đứng bên cạnh vách núi.

Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.

Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đòi mắt và thần hồn mạnh một cách bi3n thái của Tò Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét.

Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.

Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.

Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến người

ta sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.

“Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc”, Tô Minh đánh giá: “Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa”.

Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!

Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.

Á đù!

Trời đất ơi!

Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?

Tên yêu nghiệt bi3n thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà… vậy mà… lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?

Muốn chết cũng không cần làm vậy chứ!

Điều này…

Chỉ vừa khiến người đời chấn động, thế mà lại chợt lụi tắt như một ngôi sao băng?

Y như đang nằm mơ vậy.

Bỗng, có người run giọng nói: “Có vẻ cậu ta là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn thì phải?

Cậu ta nhảy xuống vách núi, lẽ nào… là vì đi tìm cô ta? Chẳng phải Diệp Mộ Cẩn đã bị ép nhảy xuống vách núi Vấn Thiên sao?”

Tò Minh đang không ngừng rơi xuống.

Anh không đẩy nhanh hay giảm tốc độ, mà chỉ mặc cho mình rơi tự do.

Bên tai là tiếng gió núi rít gào, càng rơi xuống thì nhiệt độ càng giảm.

Hơn nữa, còn có thế thấy được sương mù xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, như hóa thành chất lỏng.

Chúng như có linh hồn, bám lấy, rồi điên cuồng thấm vào người anh.

Thế nhưng, Tò Minh đều mặc kệ.

Có kho tàng huyết mạch nên chất độc chẳng đáng là gì với anh.

Cùng lúc đó.

Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.

Một con yêu thú khổng lồ dài hơn chục ngàn mét đang nằm ở đó.

Tròng nó cực kỳ kinh khủng..

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… May ghê.Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cấn.Tò Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.Đằng sau, đám đòng hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò.Tò Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.Tò Minh đứng bên cạnh vách núi.Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đòi mắt và thần hồn mạnh một cách bi3n thái của Tò Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét.Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến ngườita sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.“Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc”, Tô Minh đánh giá: “Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa”.Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.Á đù!Trời đất ơi!Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?Tên yêu nghiệt bi3n thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà… vậy mà… lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?Muốn chết cũng không cần làm vậy chứ!Điều này…Chỉ vừa khiến người đời chấn động, thế mà lại chợt lụi tắt như một ngôi sao băng?Y như đang nằm mơ vậy.Bỗng, có người run giọng nói: “Có vẻ cậu ta là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn thì phải?Cậu ta nhảy xuống vách núi, lẽ nào… là vì đi tìm cô ta? Chẳng phải Diệp Mộ Cẩn đã bị ép nhảy xuống vách núi Vấn Thiên sao?”Tò Minh đang không ngừng rơi xuống.Anh không đẩy nhanh hay giảm tốc độ, mà chỉ mặc cho mình rơi tự do.Bên tai là tiếng gió núi rít gào, càng rơi xuống thì nhiệt độ càng giảm.Hơn nữa, còn có thế thấy được sương mù xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, như hóa thành chất lỏng.Chúng như có linh hồn, bám lấy, rồi điên cuồng thấm vào người anh.Thế nhưng, Tò Minh đều mặc kệ.Có kho tàng huyết mạch nên chất độc chẳng đáng là gì với anh.Cùng lúc đó.Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.Một con yêu thú khổng lồ dài hơn chục ngàn mét đang nằm ở đó.Tròng nó cực kỳ kinh khủng..

Chương 993: 993: Tìm Diệp Mộ Cẩn