Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1005: 1005: Đừng Xem Thường Hách Liên Tô
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mười người đã nhiều rồi.Bất cứ ai trong họ cũng là yêu nghiệt vô song, là thiên tài tuyệt thế làm nên đủ loại kỳ tích đến thần tích.Bình thường mười người này cũng không xuất hiện và đều là đệ tử chân truyền.Mà đệ tử chân truyền là gì? Đó chính là người mà sau này cho dù đã tốt nghiệp cũng vẫn có tư cách tiếp tục ở lại làm chấp sự hay trưởng lão của học viện.Sự xuất hiện của các thiên tài và lãnh đạo của học việnTiên Lạc khiến trong không gian yên tĩnh lập tức vang lên từng tiếng hít sâu: “Mười người đầu bảng yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc thì đã xuất hiện chín người rồi.Chỉ có hạng nhất là Thương Mang không xuất hiện”.“Thật là một đội hình khủng khiếp.Tôi còn nhớ trong một lần thi đấu giao lưu, học viện Tiên Lạc chỉ có sáu trong mười yêu nghiệt đầu bảng xuất hiện thôi”.“Xem ra lời đồn lần này học viện Thiên Uyên cử Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ ra không phải là vớ vấn”.“Lần thi đấu giao lưu này hẳn là sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng xem”.“Mẹ nó, bọn mày có cảm nhận được mười đệ tử của học viện Tiên Lạc này chẳng có người nào thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn không!”“Mạnh ghê, nhất là tên Dư Thiên Hành đứng thứ hai trên bảng yêu nghiệt.Vừa rồi hắn liếc nhìn một cái mà thần hồn tao suýt nát luôn đấy”.“Dư Thiên Hành quả thật rất mạnh.Có tin đồn rằng Dư Thiên Hành đến từ điện Hoàng Tuyền -một trong ba thế lực siêu nhiênlớn đấy.Chẳng qua, vì nguyên nhân nào đó mà hắn bị chèn ép trong điện Hoàng Tuyền.Thế nên hắn mới rời đi và trở thành đệ tử học viện Tiên Lạc”.“Dư Thiên Hành mới 30 ngàn tuổi đã có cảnh giới Thiên Diễn tầng năm rồi đấy! Trời má, chắc cũng chỉ có Phùng Thiên Lệ của học viện Thiên Uyên mới so được với hắn.Còn những người khác, kể cả người vừa bước lên hạng ba trong bảng Tiên Nữ là Hách Liên Tô cũng khó mà là đối thủ của Dư Thiên Hành!”“Chậc, Dư Thiên Hành đúng là đáng sợ, nhưng đừng xem thường Hách Liên Tô.Phải biết rằng nữ thần Hách Liên mới có 3000 tuổi thôi đó.Còn nhỏ hơn Dư Thiên Hành khoảng mười lần lận.Lúc ở tuổi đó, Dư Thiên Hành vẫn còn thua xa nữ thần Hách Liên cả đoạn”.Ngay sau đó, dưới những tiếng bàn luận đầy kích động và từng đôi mắt kính sợ đầy mong đợi.Đám lãnh đạo và đệ tử của học viện Tiên Lạc tựa như đạp trên mây bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy lên, rồi rơi lên sàn đấu giữa hồ Tiên Lạc.Sàn đấu rất lởn, ở giữa chia ra làm hai màu, một bên màu đỏ một bên màu lam.Như mọi lần, học viện Tiên Lạc chiếm bên màu đỏ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mười người đã nhiều rồi.Bất cứ ai trong họ cũng là yêu nghiệt vô song, là thiên tài tuyệt thế làm nên đủ loại kỳ tích đến thần tích.Bình thường mười người này cũng không xuất hiện và đều là đệ tử chân truyền.Mà đệ tử chân truyền là gì? Đó chính là người mà sau này cho dù đã tốt nghiệp cũng vẫn có tư cách tiếp tục ở lại làm chấp sự hay trưởng lão của học viện.Sự xuất hiện của các thiên tài và lãnh đạo của học việnTiên Lạc khiến trong không gian yên tĩnh lập tức vang lên từng tiếng hít sâu: “Mười người đầu bảng yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc thì đã xuất hiện chín người rồi.Chỉ có hạng nhất là Thương Mang không xuất hiện”.“Thật là một đội hình khủng khiếp.Tôi còn nhớ trong một lần thi đấu giao lưu, học viện Tiên Lạc chỉ có sáu trong mười yêu nghiệt đầu bảng xuất hiện thôi”.“Xem ra lời đồn lần này học viện Thiên Uyên cử Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ ra không phải là vớ vấn”.“Lần thi đấu giao lưu này hẳn là sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng xem”.“Mẹ nó, bọn mày có cảm nhận được mười đệ tử của học viện Tiên Lạc này chẳng có người nào thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn không!”“Mạnh ghê, nhất là tên Dư Thiên Hành đứng thứ hai trên bảng yêu nghiệt.Vừa rồi hắn liếc nhìn một cái mà thần hồn tao suýt nát luôn đấy”.“Dư Thiên Hành quả thật rất mạnh.Có tin đồn rằng Dư Thiên Hành đến từ điện Hoàng Tuyền -một trong ba thế lực siêu nhiênlớn đấy.Chẳng qua, vì nguyên nhân nào đó mà hắn bị chèn ép trong điện Hoàng Tuyền.Thế nên hắn mới rời đi và trở thành đệ tử học viện Tiên Lạc”.“Dư Thiên Hành mới 30 ngàn tuổi đã có cảnh giới Thiên Diễn tầng năm rồi đấy! Trời má, chắc cũng chỉ có Phùng Thiên Lệ của học viện Thiên Uyên mới so được với hắn.Còn những người khác, kể cả người vừa bước lên hạng ba trong bảng Tiên Nữ là Hách Liên Tô cũng khó mà là đối thủ của Dư Thiên Hành!”“Chậc, Dư Thiên Hành đúng là đáng sợ, nhưng đừng xem thường Hách Liên Tô.Phải biết rằng nữ thần Hách Liên mới có 3000 tuổi thôi đó.Còn nhỏ hơn Dư Thiên Hành khoảng mười lần lận.Lúc ở tuổi đó, Dư Thiên Hành vẫn còn thua xa nữ thần Hách Liên cả đoạn”.Ngay sau đó, dưới những tiếng bàn luận đầy kích động và từng đôi mắt kính sợ đầy mong đợi.Đám lãnh đạo và đệ tử của học viện Tiên Lạc tựa như đạp trên mây bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy lên, rồi rơi lên sàn đấu giữa hồ Tiên Lạc.Sàn đấu rất lởn, ở giữa chia ra làm hai màu, một bên màu đỏ một bên màu lam.Như mọi lần, học viện Tiên Lạc chiếm bên màu đỏ.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Mười người đã nhiều rồi.Bất cứ ai trong họ cũng là yêu nghiệt vô song, là thiên tài tuyệt thế làm nên đủ loại kỳ tích đến thần tích.Bình thường mười người này cũng không xuất hiện và đều là đệ tử chân truyền.Mà đệ tử chân truyền là gì? Đó chính là người mà sau này cho dù đã tốt nghiệp cũng vẫn có tư cách tiếp tục ở lại làm chấp sự hay trưởng lão của học viện.Sự xuất hiện của các thiên tài và lãnh đạo của học việnTiên Lạc khiến trong không gian yên tĩnh lập tức vang lên từng tiếng hít sâu: “Mười người đầu bảng yêu nghiệt trong học viện Tiên Lạc thì đã xuất hiện chín người rồi.Chỉ có hạng nhất là Thương Mang không xuất hiện”.“Thật là một đội hình khủng khiếp.Tôi còn nhớ trong một lần thi đấu giao lưu, học viện Tiên Lạc chỉ có sáu trong mười yêu nghiệt đầu bảng xuất hiện thôi”.“Xem ra lời đồn lần này học viện Thiên Uyên cử Hách Liên Tô và Phùng Thiên Lệ ra không phải là vớ vấn”.“Lần thi đấu giao lưu này hẳn là sẽ vô cùng vô cùng vô cùng đáng xem”.“Mẹ nó, bọn mày có cảm nhận được mười đệ tử của học viện Tiên Lạc này chẳng có người nào thấp hơn cảnh giới Thiên Diễn không!”“Mạnh ghê, nhất là tên Dư Thiên Hành đứng thứ hai trên bảng yêu nghiệt.Vừa rồi hắn liếc nhìn một cái mà thần hồn tao suýt nát luôn đấy”.“Dư Thiên Hành quả thật rất mạnh.Có tin đồn rằng Dư Thiên Hành đến từ điện Hoàng Tuyền -một trong ba thế lực siêu nhiênlớn đấy.Chẳng qua, vì nguyên nhân nào đó mà hắn bị chèn ép trong điện Hoàng Tuyền.Thế nên hắn mới rời đi và trở thành đệ tử học viện Tiên Lạc”.“Dư Thiên Hành mới 30 ngàn tuổi đã có cảnh giới Thiên Diễn tầng năm rồi đấy! Trời má, chắc cũng chỉ có Phùng Thiên Lệ của học viện Thiên Uyên mới so được với hắn.Còn những người khác, kể cả người vừa bước lên hạng ba trong bảng Tiên Nữ là Hách Liên Tô cũng khó mà là đối thủ của Dư Thiên Hành!”“Chậc, Dư Thiên Hành đúng là đáng sợ, nhưng đừng xem thường Hách Liên Tô.Phải biết rằng nữ thần Hách Liên mới có 3000 tuổi thôi đó.Còn nhỏ hơn Dư Thiên Hành khoảng mười lần lận.Lúc ở tuổi đó, Dư Thiên Hành vẫn còn thua xa nữ thần Hách Liên cả đoạn”.Ngay sau đó, dưới những tiếng bàn luận đầy kích động và từng đôi mắt kính sợ đầy mong đợi.Đám lãnh đạo và đệ tử của học viện Tiên Lạc tựa như đạp trên mây bình tĩnh nhẹ nhàng nhảy lên, rồi rơi lên sàn đấu giữa hồ Tiên Lạc.Sàn đấu rất lởn, ở giữa chia ra làm hai màu, một bên màu đỏ một bên màu lam.Như mọi lần, học viện Tiên Lạc chiếm bên màu đỏ.