Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1006: 1006: Trở Thành Tiêu Điếm

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Triệu Phong Niên, đại trưởng lão – Hà Bất Tôn cùng vài vị chấp sự.Người mở miệng đương nhiên là Triệu Phong Niên.Triệu Phong Niên là một người đầu bóng lưỡng, có khuôn mặt xấu xí, mặc áo vải thô sợi đay, nhìn từ bên ngoài thì không làm người ta sợ bằng Viên Châm.Thế nhưng không ai dám coi khinh người này.Thực tế, tiếng tăm của Triệu Phong Niên ở thế giới Đại Thiên lớn hơn Viên Châm rất nhiều.Nhất là kiếm của ông ta!Triệu Phong Niên được gọi là “Kiếm Thần Thiên Uyên”.Có lời đồn rằng kiếm ý của Triệu Phong Niên đã tu luyện tới trình độ Phản Phác Quy Chân rồi.Quả thật là khiến người ta sởn tóc gáy.Ý cảnh từ Nhập Vi đến Linh Động là một ranh giới.Từ Linh Động đến Thăng Hoa lại là một ranh giới nữa.Mà từ Thăng Hoa đến Phản Phác Quy Chân còn là cả một lạch trời.Cả thế giới Đại Thiên, người có thể tu luyện đến cảnh giới Thăng Hoa xưa nay đã hiếm, càng đừng nói đến Phản PhácQuy Chân.Hơn nữa, còn là kiếm ý có đòn tấn công khủng b0 nhất.Ngoài ra, đừng thấy bề ngoài Triệu Phong Niên xấu xí, thực tế, trong số viện trưởng của bốn học viện lớn chỉ có người này tàn nhẫn nhất.Viện trưởng của ba học viện lớn khác như Viên Châm thì tới thời đại này đã rất ít khi ra tay.Chỉ có Triệu Phong Niên, dù là thời kỳ nào thì trong tay cũng dính không ít máu tươi.Đương nhiên, mặc dù Triệu Phong Niên khiến người ta kính nể và sợ hãi nhưng điều đángchú ý nhất học viện Thiên Uyên phải kế đến mười vị đệ tử.Đặc biệt là cô gái mặc một bộ váy dài tơ tằm màu đen kia, cô ta xinh đẹp tuyệt trần nổi bật như hạc giữa bầy gà.Người đó là Hách Liên Tô.Vẻ đẹp của Hách Liên Tô là loại khiến người ta mới liếc mắt một cái đã nảy ra ý muốn bảo vệ.Mặt mày quyến rũ, mắt đen trong veo.Rõ ràng mặt mũi lạnh lùng lại vẫn mang đến cho người ta một cảm giác rung động lòng người.Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phối hợp với ngũ quan xinh xắn quả thật là hoàn mỹ.Vừa nhìn đã khó quên, quả thật là đẹp đến động lòng người.Khônghổ là hạng ba của bảng Tiên Nữ.Giờ phút này, trong hàng tỷ con người có 90% là đang nhìn chằm chằm Hách Liên Tô.Nhưng Hách Liên Tô lại chẳng tỏ vẻ gì, hiển nhiên là đã sớm quen được nhiều người chú ý rồi.“Hách Liên sư muội đúng là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm!”, người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Hách Liên Tô cười nói.Hắn có dáng người cao to, trong vẻ khôi ngô tuấn tú lộ ra sự sắc bén bá đạo.Người trẻ tuổi này chính là Phùng Thiên Lệ.Hắn đứng chung một chỗ với Hách Liên Tô giống như một đôi trai tài gái sắc, bổ sung cho nhau.” Phùng sư huynh nói đùa.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Triệu Phong Niên, đại trưởng lão – Hà Bất Tôn cùng vài vị chấp sự.Người mở miệng đương nhiên là Triệu Phong Niên.Triệu Phong Niên là một người đầu bóng lưỡng, có khuôn mặt xấu xí, mặc áo vải thô sợi đay, nhìn từ bên ngoài thì không làm người ta sợ bằng Viên Châm.Thế nhưng không ai dám coi khinh người này.Thực tế, tiếng tăm của Triệu Phong Niên ở thế giới Đại Thiên lớn hơn Viên Châm rất nhiều.Nhất là kiếm của ông ta!Triệu Phong Niên được gọi là “Kiếm Thần Thiên Uyên”.Có lời đồn rằng kiếm ý của Triệu Phong Niên đã tu luyện tới trình độ Phản Phác Quy Chân rồi.Quả thật là khiến người ta sởn tóc gáy.Ý cảnh từ Nhập Vi đến Linh Động là một ranh giới.Từ Linh Động đến Thăng Hoa lại là một ranh giới nữa.Mà từ Thăng Hoa đến Phản Phác Quy Chân còn là cả một lạch trời.Cả thế giới Đại Thiên, người có thể tu luyện đến cảnh giới Thăng Hoa xưa nay đã hiếm, càng đừng nói đến Phản PhácQuy Chân.Hơn nữa, còn là kiếm ý có đòn tấn công khủng b0 nhất.Ngoài ra, đừng thấy bề ngoài Triệu Phong Niên xấu xí, thực tế, trong số viện trưởng của bốn học viện lớn chỉ có người này tàn nhẫn nhất.Viện trưởng của ba học viện lớn khác như Viên Châm thì tới thời đại này đã rất ít khi ra tay.Chỉ có Triệu Phong Niên, dù là thời kỳ nào thì trong tay cũng dính không ít máu tươi.Đương nhiên, mặc dù Triệu Phong Niên khiến người ta kính nể và sợ hãi nhưng điều đángchú ý nhất học viện Thiên Uyên phải kế đến mười vị đệ tử.Đặc biệt là cô gái mặc một bộ váy dài tơ tằm màu đen kia, cô ta xinh đẹp tuyệt trần nổi bật như hạc giữa bầy gà.Người đó là Hách Liên Tô.Vẻ đẹp của Hách Liên Tô là loại khiến người ta mới liếc mắt một cái đã nảy ra ý muốn bảo vệ.Mặt mày quyến rũ, mắt đen trong veo.Rõ ràng mặt mũi lạnh lùng lại vẫn mang đến cho người ta một cảm giác rung động lòng người.Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phối hợp với ngũ quan xinh xắn quả thật là hoàn mỹ.Vừa nhìn đã khó quên, quả thật là đẹp đến động lòng người.Khônghổ là hạng ba của bảng Tiên Nữ.Giờ phút này, trong hàng tỷ con người có 90% là đang nhìn chằm chằm Hách Liên Tô.Nhưng Hách Liên Tô lại chẳng tỏ vẻ gì, hiển nhiên là đã sớm quen được nhiều người chú ý rồi.“Hách Liên sư muội đúng là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm!”, người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Hách Liên Tô cười nói.Hắn có dáng người cao to, trong vẻ khôi ngô tuấn tú lộ ra sự sắc bén bá đạo.Người trẻ tuổi này chính là Phùng Thiên Lệ.Hắn đứng chung một chỗ với Hách Liên Tô giống như một đôi trai tài gái sắc, bổ sung cho nhau.” Phùng sư huynh nói đùa.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Triệu Phong Niên, đại trưởng lão – Hà Bất Tôn cùng vài vị chấp sự.Người mở miệng đương nhiên là Triệu Phong Niên.Triệu Phong Niên là một người đầu bóng lưỡng, có khuôn mặt xấu xí, mặc áo vải thô sợi đay, nhìn từ bên ngoài thì không làm người ta sợ bằng Viên Châm.Thế nhưng không ai dám coi khinh người này.Thực tế, tiếng tăm của Triệu Phong Niên ở thế giới Đại Thiên lớn hơn Viên Châm rất nhiều.Nhất là kiếm của ông ta!Triệu Phong Niên được gọi là “Kiếm Thần Thiên Uyên”.Có lời đồn rằng kiếm ý của Triệu Phong Niên đã tu luyện tới trình độ Phản Phác Quy Chân rồi.Quả thật là khiến người ta sởn tóc gáy.Ý cảnh từ Nhập Vi đến Linh Động là một ranh giới.Từ Linh Động đến Thăng Hoa lại là một ranh giới nữa.Mà từ Thăng Hoa đến Phản Phác Quy Chân còn là cả một lạch trời.Cả thế giới Đại Thiên, người có thể tu luyện đến cảnh giới Thăng Hoa xưa nay đã hiếm, càng đừng nói đến Phản PhácQuy Chân.Hơn nữa, còn là kiếm ý có đòn tấn công khủng b0 nhất.Ngoài ra, đừng thấy bề ngoài Triệu Phong Niên xấu xí, thực tế, trong số viện trưởng của bốn học viện lớn chỉ có người này tàn nhẫn nhất.Viện trưởng của ba học viện lớn khác như Viên Châm thì tới thời đại này đã rất ít khi ra tay.Chỉ có Triệu Phong Niên, dù là thời kỳ nào thì trong tay cũng dính không ít máu tươi.Đương nhiên, mặc dù Triệu Phong Niên khiến người ta kính nể và sợ hãi nhưng điều đángchú ý nhất học viện Thiên Uyên phải kế đến mười vị đệ tử.Đặc biệt là cô gái mặc một bộ váy dài tơ tằm màu đen kia, cô ta xinh đẹp tuyệt trần nổi bật như hạc giữa bầy gà.Người đó là Hách Liên Tô.Vẻ đẹp của Hách Liên Tô là loại khiến người ta mới liếc mắt một cái đã nảy ra ý muốn bảo vệ.Mặt mày quyến rũ, mắt đen trong veo.Rõ ràng mặt mũi lạnh lùng lại vẫn mang đến cho người ta một cảm giác rung động lòng người.Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn phối hợp với ngũ quan xinh xắn quả thật là hoàn mỹ.Vừa nhìn đã khó quên, quả thật là đẹp đến động lòng người.Khônghổ là hạng ba của bảng Tiên Nữ.Giờ phút này, trong hàng tỷ con người có 90% là đang nhìn chằm chằm Hách Liên Tô.Nhưng Hách Liên Tô lại chẳng tỏ vẻ gì, hiển nhiên là đã sớm quen được nhiều người chú ý rồi.“Hách Liên sư muội đúng là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm!”, người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh đứng bên cạnh Hách Liên Tô cười nói.Hắn có dáng người cao to, trong vẻ khôi ngô tuấn tú lộ ra sự sắc bén bá đạo.Người trẻ tuổi này chính là Phùng Thiên Lệ.Hắn đứng chung một chỗ với Hách Liên Tô giống như một đôi trai tài gái sắc, bổ sung cho nhau.” Phùng sư huynh nói đùa.

Chương 1006: 1006: Trở Thành Tiêu Điếm