Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1032: 1032: Dùng Bia Huyền Diệu Để Chiến Đấu
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá mạnh rồi, tinh lực dồi dào, nổi gió cuồn cuộn, hai mắt ông ta sắc bén đến vô cùng, nhốt chặt lấy Tô Minh, ông ta giơ tay lên, gậy trong tay kia nện xuống vang rền.Tiếng cười khinh bỉ…Cây gậy mang theo sứcmạnh của bâu trời nện xuống, rõ ràng chỉ là một cây gậy, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như bị một phía trấn áp vậy.Không gian và không khí như đang rít lên, nhiệt độ tang cao.Trong lúc cây gậy tiến tới, nó còn nhanh hơn cả thuấn di.Quy luật không gian vận hành thì rất kinh khủngMà trên cây gậy, hạc trắng sống lại, bay phía trước, giương cánh phá không, giúp sức mạnh không gian càng thêm nồng đậm.Chỗ không gian của Tô Minh đâu chỉ sụp xuống một chút!“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước như đãđoán trước được.Trong tích tắc, anh không hề do dự mà lấy bia Huyền Diệu ra để sử dụng.Hơn nữa, Tô Minh cũng đã dùng tới quy luật không gian.Nếu không thì e là không kịp, thậm chí dùng bia Huyền Diệu thì cũng không kịp.Bởi vì tốc độ Quái Nhân Tiên Hạc ra tay quá nhanh, quy luật không gian của lão quái vật này đã đạt tới cấp bậc phản phác quy chân.Thế này thật đáng sợ!Quy luật không gian trở về nguyên trạng thì vặn vẹo không gian rất lợi hại.Tuy Tô Minh cũng có thế làm không gian vặn vẹo nhưng trên thực tế là chỉ có một dấu vết nhỏ, không thể xâm nhập sâu hơn, so với cái vặn vẹo không gian của Quái Nhân Tiên Hạc trước mắt thì chênh lệch quá nhiều.“Bùm!Cây gậy đã tới trước tấm bia Huyền Diệu.Nó mang theo khí tức hủy diệt trời đất vô cùng đáng sợ.Nhưng bia Huyền Diệu lại không hề sứt mẻ.Dù sao nó cũng là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, muốn chặn lại một chiêu này của Quái Nhân Tiên Hạc cũng không khó.Mà sau khi đòn kia thất bại, Quái Nhân Tiên Hạc lại thay đổi nét mặt, nhìn kỹ Tô Minh: “Có chút thú vị đấy chàng thanh niên.Nếu dùng từ yêu nghiệt vàthiên tài đế miêu tá cậu thì vân là sỉ nhục cậu, mới hai mươi mà có thể lĩnh ngộ quy luật không tới mức độ cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, không thể tin nổi!”Cách đó không xa, trên đài chiến đấu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên.Ngay cả Viên Châm cũng chấn động.Ông ta vẫn là đánh giá quá thấp Tô Minh.Sự bi3n thái của Tô Minh đã không thế nào hình dung bằng từ ngữ nữa rồi.Giờ phút này, sát ý trong lòng Viên Châm đối với Tô Minh đã dâng trào tới cực hạn.Yêu nghiệt tới mức độ này mà không chết, chỉ cần thêm chút thời gian, có quỷ mới biết là khi tên này xuất hiện lần nữa, đối phương có hủy luôn học viện Tiên Lạc hay không?___________Lần đầu tiên Viên Châm có sự kiêng dè với một người trẻ tuổi.Sự kiêng dè vô cùng cao!“Đi!”, mà giờ phút này, Tô Minh không thể quan tâm tới ý nghĩ của những người khác.Trong mắt anh chỉ có Quái Nhân Tiên Hạc, chiến ý và sát ý sôi trào, anh chẳng chút chần chừ, tâm thần vừa động, anh lại chủ động công kích.Diệu đế tiến hành tân công nên ngay từ giây đầu tiên anh dùng nó, ông ta đã không chút do dự lựa chọn quy luật không gian.Tránh né!Dùng bảy nếp gấp không gian tạo thành lá chắn, che mắt đối thủ.Rồi lại kết hợp thân pháp không tạo nên dao động.Từ đó tránh thoát được sự tấn công của bia Huyền Diệu.Không chỉ vậy, khi vừa né được bia Huyền Diệu, ông ta lập tức đánh về phía Tô Minh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá mạnh rồi, tinh lực dồi dào, nổi gió cuồn cuộn, hai mắt ông ta sắc bén đến vô cùng, nhốt chặt lấy Tô Minh, ông ta giơ tay lên, gậy trong tay kia nện xuống vang rền.Tiếng cười khinh bỉ…Cây gậy mang theo sứcmạnh của bâu trời nện xuống, rõ ràng chỉ là một cây gậy, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như bị một phía trấn áp vậy.Không gian và không khí như đang rít lên, nhiệt độ tang cao.Trong lúc cây gậy tiến tới, nó còn nhanh hơn cả thuấn di.Quy luật không gian vận hành thì rất kinh khủngMà trên cây gậy, hạc trắng sống lại, bay phía trước, giương cánh phá không, giúp sức mạnh không gian càng thêm nồng đậm.Chỗ không gian của Tô Minh đâu chỉ sụp xuống một chút!“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước như đãđoán trước được.Trong tích tắc, anh không hề do dự mà lấy bia Huyền Diệu ra để sử dụng.Hơn nữa, Tô Minh cũng đã dùng tới quy luật không gian.Nếu không thì e là không kịp, thậm chí dùng bia Huyền Diệu thì cũng không kịp.Bởi vì tốc độ Quái Nhân Tiên Hạc ra tay quá nhanh, quy luật không gian của lão quái vật này đã đạt tới cấp bậc phản phác quy chân.Thế này thật đáng sợ!Quy luật không gian trở về nguyên trạng thì vặn vẹo không gian rất lợi hại.Tuy Tô Minh cũng có thế làm không gian vặn vẹo nhưng trên thực tế là chỉ có một dấu vết nhỏ, không thể xâm nhập sâu hơn, so với cái vặn vẹo không gian của Quái Nhân Tiên Hạc trước mắt thì chênh lệch quá nhiều.“Bùm!Cây gậy đã tới trước tấm bia Huyền Diệu.Nó mang theo khí tức hủy diệt trời đất vô cùng đáng sợ.Nhưng bia Huyền Diệu lại không hề sứt mẻ.Dù sao nó cũng là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, muốn chặn lại một chiêu này của Quái Nhân Tiên Hạc cũng không khó.Mà sau khi đòn kia thất bại, Quái Nhân Tiên Hạc lại thay đổi nét mặt, nhìn kỹ Tô Minh: “Có chút thú vị đấy chàng thanh niên.Nếu dùng từ yêu nghiệt vàthiên tài đế miêu tá cậu thì vân là sỉ nhục cậu, mới hai mươi mà có thể lĩnh ngộ quy luật không tới mức độ cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, không thể tin nổi!”Cách đó không xa, trên đài chiến đấu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên.Ngay cả Viên Châm cũng chấn động.Ông ta vẫn là đánh giá quá thấp Tô Minh.Sự bi3n thái của Tô Minh đã không thế nào hình dung bằng từ ngữ nữa rồi.Giờ phút này, sát ý trong lòng Viên Châm đối với Tô Minh đã dâng trào tới cực hạn.Yêu nghiệt tới mức độ này mà không chết, chỉ cần thêm chút thời gian, có quỷ mới biết là khi tên này xuất hiện lần nữa, đối phương có hủy luôn học viện Tiên Lạc hay không?___________Lần đầu tiên Viên Châm có sự kiêng dè với một người trẻ tuổi.Sự kiêng dè vô cùng cao!“Đi!”, mà giờ phút này, Tô Minh không thể quan tâm tới ý nghĩ của những người khác.Trong mắt anh chỉ có Quái Nhân Tiên Hạc, chiến ý và sát ý sôi trào, anh chẳng chút chần chừ, tâm thần vừa động, anh lại chủ động công kích.Diệu đế tiến hành tân công nên ngay từ giây đầu tiên anh dùng nó, ông ta đã không chút do dự lựa chọn quy luật không gian.Tránh né!Dùng bảy nếp gấp không gian tạo thành lá chắn, che mắt đối thủ.Rồi lại kết hợp thân pháp không tạo nên dao động.Từ đó tránh thoát được sự tấn công của bia Huyền Diệu.Không chỉ vậy, khi vừa né được bia Huyền Diệu, ông ta lập tức đánh về phía Tô Minh..
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quá mạnh rồi, tinh lực dồi dào, nổi gió cuồn cuộn, hai mắt ông ta sắc bén đến vô cùng, nhốt chặt lấy Tô Minh, ông ta giơ tay lên, gậy trong tay kia nện xuống vang rền.Tiếng cười khinh bỉ…Cây gậy mang theo sứcmạnh của bâu trời nện xuống, rõ ràng chỉ là một cây gậy, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác giống như bị một phía trấn áp vậy.Không gian và không khí như đang rít lên, nhiệt độ tang cao.Trong lúc cây gậy tiến tới, nó còn nhanh hơn cả thuấn di.Quy luật không gian vận hành thì rất kinh khủngMà trên cây gậy, hạc trắng sống lại, bay phía trước, giương cánh phá không, giúp sức mạnh không gian càng thêm nồng đậm.Chỗ không gian của Tô Minh đâu chỉ sụp xuống một chút!“Bia Huyền Diệu!”, Tô Minh vẫn bình tĩnh như trước như đãđoán trước được.Trong tích tắc, anh không hề do dự mà lấy bia Huyền Diệu ra để sử dụng.Hơn nữa, Tô Minh cũng đã dùng tới quy luật không gian.Nếu không thì e là không kịp, thậm chí dùng bia Huyền Diệu thì cũng không kịp.Bởi vì tốc độ Quái Nhân Tiên Hạc ra tay quá nhanh, quy luật không gian của lão quái vật này đã đạt tới cấp bậc phản phác quy chân.Thế này thật đáng sợ!Quy luật không gian trở về nguyên trạng thì vặn vẹo không gian rất lợi hại.Tuy Tô Minh cũng có thế làm không gian vặn vẹo nhưng trên thực tế là chỉ có một dấu vết nhỏ, không thể xâm nhập sâu hơn, so với cái vặn vẹo không gian của Quái Nhân Tiên Hạc trước mắt thì chênh lệch quá nhiều.“Bùm!Cây gậy đã tới trước tấm bia Huyền Diệu.Nó mang theo khí tức hủy diệt trời đất vô cùng đáng sợ.Nhưng bia Huyền Diệu lại không hề sứt mẻ.Dù sao nó cũng là Linh Bảo Hỗn Độn thượng phẩm, muốn chặn lại một chiêu này của Quái Nhân Tiên Hạc cũng không khó.Mà sau khi đòn kia thất bại, Quái Nhân Tiên Hạc lại thay đổi nét mặt, nhìn kỹ Tô Minh: “Có chút thú vị đấy chàng thanh niên.Nếu dùng từ yêu nghiệt vàthiên tài đế miêu tá cậu thì vân là sỉ nhục cậu, mới hai mươi mà có thể lĩnh ngộ quy luật không tới mức độ cảnh giới Thăng Hoa hậu kỳ, không thể tin nổi!”Cách đó không xa, trên đài chiến đấu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên.Ngay cả Viên Châm cũng chấn động.Ông ta vẫn là đánh giá quá thấp Tô Minh.Sự bi3n thái của Tô Minh đã không thế nào hình dung bằng từ ngữ nữa rồi.Giờ phút này, sát ý trong lòng Viên Châm đối với Tô Minh đã dâng trào tới cực hạn.Yêu nghiệt tới mức độ này mà không chết, chỉ cần thêm chút thời gian, có quỷ mới biết là khi tên này xuất hiện lần nữa, đối phương có hủy luôn học viện Tiên Lạc hay không?___________Lần đầu tiên Viên Châm có sự kiêng dè với một người trẻ tuổi.Sự kiêng dè vô cùng cao!“Đi!”, mà giờ phút này, Tô Minh không thể quan tâm tới ý nghĩ của những người khác.Trong mắt anh chỉ có Quái Nhân Tiên Hạc, chiến ý và sát ý sôi trào, anh chẳng chút chần chừ, tâm thần vừa động, anh lại chủ động công kích.Diệu đế tiến hành tân công nên ngay từ giây đầu tiên anh dùng nó, ông ta đã không chút do dự lựa chọn quy luật không gian.Tránh né!Dùng bảy nếp gấp không gian tạo thành lá chắn, che mắt đối thủ.Rồi lại kết hợp thân pháp không tạo nên dao động.Từ đó tránh thoát được sự tấn công của bia Huyền Diệu.Không chỉ vậy, khi vừa né được bia Huyền Diệu, ông ta lập tức đánh về phía Tô Minh..