Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1033: 1033: Chàng Trai Còn Non Lắm!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tranh thủ khoảng cách giữa Tô Minh và bia Huyền Diệu khá xa, không thể phòng thủ, ông ta thừa cơ gi3t ch3t Tô Minh.“Không ổn rồi!”, ánh mắt Triệu Phong Niên khẽ co rút, ông ta hét lên.Ông ta biết, Tô Minh mắc mưu.Bia Huyền Diệu không nên tấn công mà nên ở lại phòng thủ, ít nhất Tô Minh cũng sẽ không cần sợ Quái Nhân Tiên Hạc, có thế không thua, không chết!Nhưng hiện tại, Tô Minh đã dùng ra bia Huyền Diệu, vừa chủ động tấn công là bia Huyền Diệu lập tức rời xa chủ nhân.Đây hiến nhiên la kê điệu ho ly sơn, Tô Minh đang gặp nguy hiểm.Theo tốc độ quy luật không gian của Quái Nhân Tiên Hạc, trong tình huống này, dù Tô Minh muốn triệu hồi bia Huyền Diệu đế chặn lại nhưng không kịp nữa rồi.Tuyệt đối không kịp!Quả nhiên…Không còn thời gian để giảm xóc, sau khi tránh né bia Huyền Diệu, Quái Nhân Tiên Hạc đã đứng trước mặt Tô Minh đầy quỷ dj.Mặt đối mặt.Cây gậy rơi xuống lần nữa!vẫn như trước, nó mang theo sức mạnh Chư Thiên, theo các tầng sụp đố, sức mạnh dâng lên mức tối cao.Nhưng mà Tô Minh vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại có chút hưng phấn, chiến ý điên cuồng trong đôi mắt.Ánh mắt và cảm xúc của của Tô Minh quái lạ như như thế, trong tích tắc, Quái Nhân Tiên Hạc bỏng sợ hãi vì ánh mắt và cảm xúc kỳ dị của anh.Cập nhật sớm nhất tại nhay ho.c omNhưng ông ta không được phép nghĩ nhiều nữa, cây gậy đã giáng xuống thì đã không còn cơ hội rút về!Nhưng một giây sau.Tô Minh chợt ngẩng đầu, nhe răng, cười điên cuồng.“Vèo…”Dưới số đông đôi mắt đang nghiêm túc quan sát.Anh giơ tay, chộp về phía cây gậy.Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.Chẳng ai ngờ được Tô Minh lại… lại… lại chọn cách như vậy?Má ơi!Họ nhìn thấy gì đây?Ngay cả Quái Nhân Tiên Hạc cũng sững người.Từng thấy người muốn chết nhưng chưa thấy ai chán sống tới vậy.Ông ta còn tướng Tô Minh điên cuồng, trầm tĩnh, tự tin, không hề e sợ là vì cỏ lá bài tẩy,nào ngờ…Ha ha…Người này dùng tay trực tiếp túm lấy cây gậy của mình?Chàng trai, còn non lắm!Phía xa, đám người Triệu Phong Niên, Hách Liên Tô, Tân Lưu Ly và Phùng Thiên Lệ đã trợn tròn mắt.Họ trừng to hai mắt.Như thể họ đã thấy được cảnh Tô Minh biến thành tro tàn vậy, giây phút đó, trong lòng sinh ra cảm giác đáng tiếc, vô cùngtiếc nuối, yêu nghiệt siêu cấp vô địch này sắp ngã xuống rồi.Đồng thời.Tay phải Tô Minh đã chộp được cây gậy của Quái Nhân Tiên Hạc trong thoáng chốc.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tranh thủ khoảng cách giữa Tô Minh và bia Huyền Diệu khá xa, không thể phòng thủ, ông ta thừa cơ gi3t ch3t Tô Minh.“Không ổn rồi!”, ánh mắt Triệu Phong Niên khẽ co rút, ông ta hét lên.Ông ta biết, Tô Minh mắc mưu.Bia Huyền Diệu không nên tấn công mà nên ở lại phòng thủ, ít nhất Tô Minh cũng sẽ không cần sợ Quái Nhân Tiên Hạc, có thế không thua, không chết!Nhưng hiện tại, Tô Minh đã dùng ra bia Huyền Diệu, vừa chủ động tấn công là bia Huyền Diệu lập tức rời xa chủ nhân.Đây hiến nhiên la kê điệu ho ly sơn, Tô Minh đang gặp nguy hiểm.Theo tốc độ quy luật không gian của Quái Nhân Tiên Hạc, trong tình huống này, dù Tô Minh muốn triệu hồi bia Huyền Diệu đế chặn lại nhưng không kịp nữa rồi.Tuyệt đối không kịp!Quả nhiên…Không còn thời gian để giảm xóc, sau khi tránh né bia Huyền Diệu, Quái Nhân Tiên Hạc đã đứng trước mặt Tô Minh đầy quỷ dj.Mặt đối mặt.Cây gậy rơi xuống lần nữa!vẫn như trước, nó mang theo sức mạnh Chư Thiên, theo các tầng sụp đố, sức mạnh dâng lên mức tối cao.Nhưng mà Tô Minh vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại có chút hưng phấn, chiến ý điên cuồng trong đôi mắt.Ánh mắt và cảm xúc của của Tô Minh quái lạ như như thế, trong tích tắc, Quái Nhân Tiên Hạc bỏng sợ hãi vì ánh mắt và cảm xúc kỳ dị của anh.Cập nhật sớm nhất tại nhay ho.c omNhưng ông ta không được phép nghĩ nhiều nữa, cây gậy đã giáng xuống thì đã không còn cơ hội rút về!Nhưng một giây sau.Tô Minh chợt ngẩng đầu, nhe răng, cười điên cuồng.“Vèo…”Dưới số đông đôi mắt đang nghiêm túc quan sát.Anh giơ tay, chộp về phía cây gậy.Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.Chẳng ai ngờ được Tô Minh lại… lại… lại chọn cách như vậy?Má ơi!Họ nhìn thấy gì đây?Ngay cả Quái Nhân Tiên Hạc cũng sững người.Từng thấy người muốn chết nhưng chưa thấy ai chán sống tới vậy.Ông ta còn tướng Tô Minh điên cuồng, trầm tĩnh, tự tin, không hề e sợ là vì cỏ lá bài tẩy,nào ngờ…Ha ha…Người này dùng tay trực tiếp túm lấy cây gậy của mình?Chàng trai, còn non lắm!Phía xa, đám người Triệu Phong Niên, Hách Liên Tô, Tân Lưu Ly và Phùng Thiên Lệ đã trợn tròn mắt.Họ trừng to hai mắt.Như thể họ đã thấy được cảnh Tô Minh biến thành tro tàn vậy, giây phút đó, trong lòng sinh ra cảm giác đáng tiếc, vô cùngtiếc nuối, yêu nghiệt siêu cấp vô địch này sắp ngã xuống rồi.Đồng thời.Tay phải Tô Minh đã chộp được cây gậy của Quái Nhân Tiên Hạc trong thoáng chốc.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Tranh thủ khoảng cách giữa Tô Minh và bia Huyền Diệu khá xa, không thể phòng thủ, ông ta thừa cơ gi3t ch3t Tô Minh.“Không ổn rồi!”, ánh mắt Triệu Phong Niên khẽ co rút, ông ta hét lên.Ông ta biết, Tô Minh mắc mưu.Bia Huyền Diệu không nên tấn công mà nên ở lại phòng thủ, ít nhất Tô Minh cũng sẽ không cần sợ Quái Nhân Tiên Hạc, có thế không thua, không chết!Nhưng hiện tại, Tô Minh đã dùng ra bia Huyền Diệu, vừa chủ động tấn công là bia Huyền Diệu lập tức rời xa chủ nhân.Đây hiến nhiên la kê điệu ho ly sơn, Tô Minh đang gặp nguy hiểm.Theo tốc độ quy luật không gian của Quái Nhân Tiên Hạc, trong tình huống này, dù Tô Minh muốn triệu hồi bia Huyền Diệu đế chặn lại nhưng không kịp nữa rồi.Tuyệt đối không kịp!Quả nhiên…Không còn thời gian để giảm xóc, sau khi tránh né bia Huyền Diệu, Quái Nhân Tiên Hạc đã đứng trước mặt Tô Minh đầy quỷ dj.Mặt đối mặt.Cây gậy rơi xuống lần nữa!vẫn như trước, nó mang theo sức mạnh Chư Thiên, theo các tầng sụp đố, sức mạnh dâng lên mức tối cao.Nhưng mà Tô Minh vẫn chẳng hề tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại có chút hưng phấn, chiến ý điên cuồng trong đôi mắt.Ánh mắt và cảm xúc của của Tô Minh quái lạ như như thế, trong tích tắc, Quái Nhân Tiên Hạc bỏng sợ hãi vì ánh mắt và cảm xúc kỳ dị của anh.Cập nhật sớm nhất tại nhay ho.c omNhưng ông ta không được phép nghĩ nhiều nữa, cây gậy đã giáng xuống thì đã không còn cơ hội rút về!Nhưng một giây sau.Tô Minh chợt ngẩng đầu, nhe răng, cười điên cuồng.“Vèo…”Dưới số đông đôi mắt đang nghiêm túc quan sát.Anh giơ tay, chộp về phía cây gậy.Thời gian như ngừng lại ở thời khắc này.Chẳng ai ngờ được Tô Minh lại… lại… lại chọn cách như vậy?Má ơi!Họ nhìn thấy gì đây?Ngay cả Quái Nhân Tiên Hạc cũng sững người.Từng thấy người muốn chết nhưng chưa thấy ai chán sống tới vậy.Ông ta còn tướng Tô Minh điên cuồng, trầm tĩnh, tự tin, không hề e sợ là vì cỏ lá bài tẩy,nào ngờ…Ha ha…Người này dùng tay trực tiếp túm lấy cây gậy của mình?Chàng trai, còn non lắm!Phía xa, đám người Triệu Phong Niên, Hách Liên Tô, Tân Lưu Ly và Phùng Thiên Lệ đã trợn tròn mắt.Họ trừng to hai mắt.Như thể họ đã thấy được cảnh Tô Minh biến thành tro tàn vậy, giây phút đó, trong lòng sinh ra cảm giác đáng tiếc, vô cùngtiếc nuối, yêu nghiệt siêu cấp vô địch này sắp ngã xuống rồi.Đồng thời.Tay phải Tô Minh đã chộp được cây gậy của Quái Nhân Tiên Hạc trong thoáng chốc.

Chương 1033: 1033: Chàng Trai Còn Non Lắm!