Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1035: 1035: Được! Hay Lắm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng ông ta lại gặp phải Tô Minh.Một người có sức mạnh cơ thể thôi đã đạt tới gần 500 triệu kg.Vả lại, anh còn có thầnhuyết và kho tàng huyết mạchnên đã đạt được một cường độ cơ thể cực kỳ kinh khủng.Không những thế, anh còn có thêm khả năng lành vết thương ít ỏi bất tử bất diệt.Những thứ ấy cộng lại, có thể nói cả nền văn minh Xương chắc chỉ có mình Tô Minh.Xác suất đó thấp đến nỗi gần như bằng không, nhưng lại bị Quái Nhân Tiên Hạc gặp được.Vì thế, mới có kết quả như bây giờ.Xung quanh hồ Tiên Lạc như chìm trong một mảnh chết chóc, yên tĩnh đáng sợ như một nấm mồ…Vô số người sờn tóc gáy.Rốt cuộc họ đã nhìn… nhìnthấy gì? Đầu óc và tâm trạng của nhiều người bắt đầu sụp đổ.“Nện!”, vết thương của Tô Minh vừa mới khép lại kha khá, anh đã ngẩng phắt đầu lên quát.Ầm…Bia Huyền Diệu nghiêng vòng lại, nện thẳng về phía Quái Nhân Tiên Hạc còn đang ngây người với tốc độ cực hạn.W • • •“Chàng trai, tôi công nhậncậu là một thiên tài bi3n thái nhất từ cổ chí kim, mạnh hơn bất cứ một người nào ớ nền văn minh Xương trong một tỷ năm qua.Nhưng, cậu muốn giếtngược lại tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”, sắc mặt Quái Nhân Tiên Hạc cực kỳ khó coi, nói.Ông ta chẳng những không thể giết chết Tô Minh mà còn bị mất gậy Tiên Hạc.Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ông ta mới mất mặt như vậy.Phút chốc, bia Huyền Diệu đã nện tới.Quái Nhân Tiên Hạc cũng không sốt ruột, đột nhiên quát: “Kiếp số Tiên Lạc! Kiếp số Trường Hà, hiện!”Thoáng chốc, mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu và quanh người Quái Nhân Tiên Hạc như bị xé rách thành khe không gian.Sau đó, khí tức màu tím kỳ lạ như sương mù, như đóa hoa võ đạo, như vầng mặt trời chói chang bỗng dưng xuất hiện, rồi ngưng tụ thành một con rồng màu tím, chắn trước mặt và đầu Quái Nhân Tiên Hạc, bao phủ cả người ông ta, cấu nên một tầng phòng ngự.Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở hồ Tiên Lạc đều cảm thấy được một loại khí tức không nói nên lời từ trong họcviện Tiên Lạc lao thẳng tới chỗ Quái Nhân Tiên Hạc.Chúng như vô sô dòng suối nhỏ, chảy về biển rộng.“Số mệnh chi long? Viên Châm, anh thật quá đáng! Thế này vẫn còn là đấu tay đôi? Là khiêu chiến sao? Đây quả thật làkhông cần mặt mũi nữa!”, Triệu Phong Niên giận dữ hét.ông ta tức giận đến mức cười rộ lên.Số mệnh chi long cũng dùng.Được! Hay lắm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng ông ta lại gặp phải Tô Minh.Một người có sức mạnh cơ thể thôi đã đạt tới gần 500 triệu kg.Vả lại, anh còn có thầnhuyết và kho tàng huyết mạchnên đã đạt được một cường độ cơ thể cực kỳ kinh khủng.Không những thế, anh còn có thêm khả năng lành vết thương ít ỏi bất tử bất diệt.Những thứ ấy cộng lại, có thể nói cả nền văn minh Xương chắc chỉ có mình Tô Minh.Xác suất đó thấp đến nỗi gần như bằng không, nhưng lại bị Quái Nhân Tiên Hạc gặp được.Vì thế, mới có kết quả như bây giờ.Xung quanh hồ Tiên Lạc như chìm trong một mảnh chết chóc, yên tĩnh đáng sợ như một nấm mồ…Vô số người sờn tóc gáy.Rốt cuộc họ đã nhìn… nhìnthấy gì? Đầu óc và tâm trạng của nhiều người bắt đầu sụp đổ.“Nện!”, vết thương của Tô Minh vừa mới khép lại kha khá, anh đã ngẩng phắt đầu lên quát.Ầm…Bia Huyền Diệu nghiêng vòng lại, nện thẳng về phía Quái Nhân Tiên Hạc còn đang ngây người với tốc độ cực hạn.W • • •“Chàng trai, tôi công nhậncậu là một thiên tài bi3n thái nhất từ cổ chí kim, mạnh hơn bất cứ một người nào ớ nền văn minh Xương trong một tỷ năm qua.Nhưng, cậu muốn giếtngược lại tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”, sắc mặt Quái Nhân Tiên Hạc cực kỳ khó coi, nói.Ông ta chẳng những không thể giết chết Tô Minh mà còn bị mất gậy Tiên Hạc.Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ông ta mới mất mặt như vậy.Phút chốc, bia Huyền Diệu đã nện tới.Quái Nhân Tiên Hạc cũng không sốt ruột, đột nhiên quát: “Kiếp số Tiên Lạc! Kiếp số Trường Hà, hiện!”Thoáng chốc, mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu và quanh người Quái Nhân Tiên Hạc như bị xé rách thành khe không gian.Sau đó, khí tức màu tím kỳ lạ như sương mù, như đóa hoa võ đạo, như vầng mặt trời chói chang bỗng dưng xuất hiện, rồi ngưng tụ thành một con rồng màu tím, chắn trước mặt và đầu Quái Nhân Tiên Hạc, bao phủ cả người ông ta, cấu nên một tầng phòng ngự.Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở hồ Tiên Lạc đều cảm thấy được một loại khí tức không nói nên lời từ trong họcviện Tiên Lạc lao thẳng tới chỗ Quái Nhân Tiên Hạc.Chúng như vô sô dòng suối nhỏ, chảy về biển rộng.“Số mệnh chi long? Viên Châm, anh thật quá đáng! Thế này vẫn còn là đấu tay đôi? Là khiêu chiến sao? Đây quả thật làkhông cần mặt mũi nữa!”, Triệu Phong Niên giận dữ hét.ông ta tức giận đến mức cười rộ lên.Số mệnh chi long cũng dùng.Được! Hay lắm!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng ông ta lại gặp phải Tô Minh.Một người có sức mạnh cơ thể thôi đã đạt tới gần 500 triệu kg.Vả lại, anh còn có thầnhuyết và kho tàng huyết mạchnên đã đạt được một cường độ cơ thể cực kỳ kinh khủng.Không những thế, anh còn có thêm khả năng lành vết thương ít ỏi bất tử bất diệt.Những thứ ấy cộng lại, có thể nói cả nền văn minh Xương chắc chỉ có mình Tô Minh.Xác suất đó thấp đến nỗi gần như bằng không, nhưng lại bị Quái Nhân Tiên Hạc gặp được.Vì thế, mới có kết quả như bây giờ.Xung quanh hồ Tiên Lạc như chìm trong một mảnh chết chóc, yên tĩnh đáng sợ như một nấm mồ…Vô số người sờn tóc gáy.Rốt cuộc họ đã nhìn… nhìnthấy gì? Đầu óc và tâm trạng của nhiều người bắt đầu sụp đổ.“Nện!”, vết thương của Tô Minh vừa mới khép lại kha khá, anh đã ngẩng phắt đầu lên quát.Ầm…Bia Huyền Diệu nghiêng vòng lại, nện thẳng về phía Quái Nhân Tiên Hạc còn đang ngây người với tốc độ cực hạn.W • • •“Chàng trai, tôi công nhậncậu là một thiên tài bi3n thái nhất từ cổ chí kim, mạnh hơn bất cứ một người nào ớ nền văn minh Xương trong một tỷ năm qua.Nhưng, cậu muốn giếtngược lại tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”, sắc mặt Quái Nhân Tiên Hạc cực kỳ khó coi, nói.Ông ta chẳng những không thể giết chết Tô Minh mà còn bị mất gậy Tiên Hạc.Không biết đã bao nhiêu năm rồi, ông ta mới mất mặt như vậy.Phút chốc, bia Huyền Diệu đã nện tới.Quái Nhân Tiên Hạc cũng không sốt ruột, đột nhiên quát: “Kiếp số Tiên Lạc! Kiếp số Trường Hà, hiện!”Thoáng chốc, mọi người chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu và quanh người Quái Nhân Tiên Hạc như bị xé rách thành khe không gian.Sau đó, khí tức màu tím kỳ lạ như sương mù, như đóa hoa võ đạo, như vầng mặt trời chói chang bỗng dưng xuất hiện, rồi ngưng tụ thành một con rồng màu tím, chắn trước mặt và đầu Quái Nhân Tiên Hạc, bao phủ cả người ông ta, cấu nên một tầng phòng ngự.Cùng lúc đó, tất cả mọi người ở hồ Tiên Lạc đều cảm thấy được một loại khí tức không nói nên lời từ trong họcviện Tiên Lạc lao thẳng tới chỗ Quái Nhân Tiên Hạc.Chúng như vô sô dòng suối nhỏ, chảy về biển rộng.“Số mệnh chi long? Viên Châm, anh thật quá đáng! Thế này vẫn còn là đấu tay đôi? Là khiêu chiến sao? Đây quả thật làkhông cần mặt mũi nữa!”, Triệu Phong Niên giận dữ hét.ông ta tức giận đến mức cười rộ lên.Số mệnh chi long cũng dùng.Được! Hay lắm!