Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1069: Chương 1069
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một ngọn đèn đỏ đen.Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngụcĐột nhiên tách ra.Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…Ngay lập tức, bà ta thi triến thân pháp và phưong pháp ấn nấp, gắng sức lui lại.Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạokhông gian lạ.Nhưng mà.Dù như vậy.Ma La kiếm cử động.Vạn vật đều như ngừng cử động.Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thế chứ?Nhưng mà…Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.Trước mắt…Vật phòng ngự chí bảo -Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!Ung dung đến mức không thế ung dung hơn.Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật HắcÁm nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thế coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp.Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được.Chuyện này quá đáng sợ.Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điêncuồng tiêu tán.Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyênthủng tim bà ta.“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lạimột tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.Trong chớp mắt giết bà lão, Tò Minh bỗng nhiên quay đầu.“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thế xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, haingười dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.“Tam hoàng tử, đi…”, Tò Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tò Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.Có thể nói, vào lúc sốngchết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.Đây là muốn dùng mạng của mình đế đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.Nhưng mà…Đáng tiếc!
Một ngọn đèn đỏ đen.
Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngục
Đột nhiên tách ra.
Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…
Ngay lập tức, bà ta thi triến thân pháp và phưong pháp ấn nấp, gắng sức lui lại.
Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạo
không gian lạ.
Nhưng mà.
Dù như vậy.
Ma La kiếm cử động.
Vạn vật đều như ngừng cử động.
Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.
Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thế chứ?
Nhưng mà…
Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.
Trước mắt…
Vật phòng ngự chí bảo -Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!
Ung dung đến mức không thế ung dung hơn.
Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.
Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật Hắc
Ám nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.
Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thế coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!
Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp.
Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được.
Chuyện này quá đáng sợ.
Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điên
cuồng tiêu tán.
Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyên
thủng tim bà ta.
“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lại
một tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.
Trong chớp mắt giết bà lão, Tò Minh bỗng nhiên quay đầu.
“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thế xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, hai
người dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.
“Tam hoàng tử, đi…”, Tò Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.
Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tò Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.
Có thể nói, vào lúc sống
chết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.
Đây là muốn dùng mạng của mình đế đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.
Nhưng mà…
Đáng tiếc!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Một ngọn đèn đỏ đen.Ngọn đèn giống như bông hoa tới từ địa ngụcĐột nhiên tách ra.Khí tức tử vong và bóng tối vô bận như có linh, ngưng tụ lại, trong nháy mắt, bao phủ lấy bà lão cảnh giới Văn Đạo cửu tầng ấy…Ngay lập tức, bà ta thi triến thân pháp và phưong pháp ấn nấp, gắng sức lui lại.Lui được một trọng thiên, lại lùi một đạokhông gian lạ.Nhưng mà.Dù như vậy.Ma La kiếm cử động.Vạn vật đều như ngừng cử động.Bà lão cảnh giới Văn Đạo tầng chín kia cảm thấy rét lạnh, bị khóa chặt tận xương.Bà ta muốn kêu lên, làm sao có thế chứ?Nhưng mà…Bà ta chưa kịp hô thành tiếng.Trước mắt…Vật phòng ngự chí bảo -Thiên Quỷ Đăng – bên cạnh bà ta đột nhiên tắt, tim đèn bị xé nát!Ung dung đến mức không thế ung dung hơn.Phải biết rằng, Thiên Quỷ Đăng của bà ta chính là chí bảo phòng ngự cấp bậc bán bộ hỗn độn.Cộng thêm, Thiên Quỷ Đăng được bà ta dùng quy luật HắcÁm nuôi dưỡng hơn mười triệu năm, sức phòng ngự tăng lên nhiều.Dưới tình huống ấy, chỉ cần Thiên Quỷ Đăng cháy lên, bà ta có thế coi thường tất cả công kích dưới cảnh giới Hằng Đạo!Có thể nói, đây chính là chí bảo phòng ngự cao cấp trong cao cấp.Nhưng mà dưới Ma La kiếm, ngay cả một tia phong mang của Ma La kiếm cũng không đỡ được.Chuyện này quá đáng sợ.Mà cùng lúc Thiên Quỷ Đăng tắt, bà lão cảm nhận được sinh cơ của mình đang điêncuồng tiêu tán.Bởi vì, Ma La kiếm đã xuyênthủng tim bà ta.“Không!”, bà lão tuyệt vọng gào thét, thế nhưng chỉ còn lạimột tiếng gào thét này thôi, bởi vì mắt thường cũng có thể thấy vị trí trái tim bị Ma La Kiếm xuyên qua của bà ta đang lan ra khắp cơ thể, cả người bà lão giống như một bông tuyết màu đen, hóa thành từng mảnh từng mảnh, ngay cả thần hồn cũng giống như thế.Trong chớp mắt giết bà lão, Tò Minh bỗng nhiên quay đầu.“Trốn được sao?”, Tô Minh quát, chỉ thấy giờ phút này hai người bảo vệ của Tử Hoàn đang hợp sức đánh xuyên qua hư không, một lần mà có thế xuyên qua tận tám trăm dặm hư không, tạo ra một cái lỗ đen, haingười dùng hai tay nâng Tử Hoàn bị dọa sợ, muốn sải bước tiến vào lỗ đen trong hư không để chạy trốn.“Tam hoàng tử, đi…”, Tò Minh vừa quay đầu, trái tim của hai lão già bảo vệ cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám cứ như muốn ngừng đập, hoàn toàn không hề do dự nữa, hai người cùng hợp sức ném Tử Hoàn vào trong lỗ đen hư không.Mà hai người bọn họ thì quay người, muốn ngăn cản Tò Minh tranh thủ chút thời gian cho Tử Hoàn.Có thể nói, vào lúc sốngchết, biểu hiện của hai người bảo vệ rất hợp lý.Đây là muốn dùng mạng của mình đế đổi lấy một chút hy vọng sống cho Tử Hoàn.Nhưng mà…Đáng tiếc!