Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1070: 1070: Chương 1067

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đấy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.Chỉ trong chốc lát.Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”Còn chưa dứt lời.Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.Vò cùng vò tận.Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.Trút xuống.Nghiền ép.“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vò số quyền liên tục…Nhưng mà…Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ nhưgãi ngứa.Bia Huyền Diệu phai mờ dần.Hai người bảo vệ chỉ cảm thấy như bị chư thiên đè lên, một sức mạnh thương thiên đang nghiên ép.Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.Muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này hai chân lại như bị chặt mất, căn bản không thể trốn được.Hơn nữa phía trên bia Huyền Diệu dường như có mộtsức mạnh khóa chặt khiến người ta phải run sợ.Hai người tuyệt vọng đến mức xương cốt cả người đều vang lên kèn kẹt.Mà đúng lúc này.Cơ thể Tô Minh khẽ độngQuy luật không gian gia tăng.Không gian chồng chất, tốc độ kinh khủng.Anh sải bước ra, một nửa bước chân rơi vào trong hư không, đưa tay chộp một cái.“Không!”Chỉ nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng của Thất điện tử vang lên…Tiếp đó.Chí thấy một cái tay của Tô Minh bóp chặt cố của Thất điện tử, cả người hắn ta lại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.Thất điện tử run lẩy bẩy như một con gà con, sắc mặt như bôi sáp ong.Điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.Cùng lúc đó.Vèo!Một tiếng xé gió chói tai lao tới.Ma La Kiếm lại trở về tay Tô Minh lần nữa.Mà rõ ràng trên thân Ma La Kiếm còn có một dòng máu chảy xuôi.Dòng máu tươi đó chính là của Tử Hoàn.“Không!”, hai người bảo vệ của Tử Hoàn vốn đã kiên trì đến giới hạn rồi, lúc này ngửi đượcmùi máu tươi và khí tức thần hồn của Tử Hoàn trên thân Ma La Kiếm, bọn họ không còn kiên trì được nữa.Ầm….

“Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đấy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.

Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.

Chỉ trong chốc lát.

Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.

Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.

Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”

Còn chưa dứt lời.

Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.

Vò cùng vò tận.

Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.

Trút xuống.

Nghiền ép.

“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vò số quyền liên tục…

Nhưng mà…

Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ như

gãi ngứa.

Bia Huyền Diệu phai mờ dần.

Hai người bảo vệ chỉ cảm thấy như bị chư thiên đè lên, một sức mạnh thương thiên đang nghiên ép.

Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.

Muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này hai chân lại như bị chặt mất, căn bản không thể trốn được.

Hơn nữa phía trên bia Huyền Diệu dường như có một

sức mạnh khóa chặt khiến người ta phải run sợ.

Hai người tuyệt vọng đến mức xương cốt cả người đều vang lên kèn kẹt.

Mà đúng lúc này.

Cơ thể Tô Minh khẽ động

Quy luật không gian gia tăng.

Không gian chồng chất, tốc độ kinh khủng.

Anh sải bước ra, một nửa bước chân rơi vào trong hư không, đưa tay chộp một cái.

“Không!”

Chỉ nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng của Thất điện tử vang lên…

Tiếp đó.

Chí thấy một cái tay của Tô Minh bóp chặt cố của Thất điện tử, cả người hắn ta lại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.

Thất điện tử run lẩy bẩy như một con gà con, sắc mặt như bôi sáp ong.

Điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.

Cùng lúc đó.

Vèo!

Một tiếng xé gió chói tai lao tới.

Ma La Kiếm lại trở về tay Tô Minh lần nữa.

Mà rõ ràng trên thân Ma La Kiếm còn có một dòng máu chảy xuôi.

Dòng máu tươi đó chính là của Tử Hoàn.

“Không!”, hai người bảo vệ của Tử Hoàn vốn đã kiên trì đến giới hạn rồi, lúc này ngửi được

mùi máu tươi và khí tức thần hồn của Tử Hoàn trên thân Ma La Kiếm, bọn họ không còn kiên trì được nữa.

Ầm….

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… “Trấn cho tôi!”, Tô Minh nghiêm nghị quát lớn, thúc đấy bia Huyền Diệu trấn áp về hướng hai lão già cảnh giới Văn Đạo tầng thứ bảy tám kia.Đồng thời, Tô Minh vung Ma La Kiếm ra.Chỉ trong chốc lát.Vậy mà Ma La Kiếm cũng chui vào lỗ đen hư không.Lao về hướng Tử Hoàn đã bị ném vào.Một màn này khiến hai người bảo vệ của Tử Hoàn quá sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, khàn giọng rống to: “Không được!”Còn chưa dứt lời.Bia Huyền Diệu bỗng nhiên phóng đại như che lấp cả bầu trời.Vò cùng vò tận.Sức mạnh kinh khủng tựa như Thần Sơn.Trút xuống.Nghiền ép.“Cút!”, hai người bảo vệ dùng hết sức, thậm chí còn thiêu đốt cả chân khí trong người, hai người nâng nắm đấm lên đập lên trên trời, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra vò số quyền liên tục…Nhưng mà…Quyền ấn gào thét, va vào dưới bia Huyền Diệu lại chỉ nhưgãi ngứa.Bia Huyền Diệu phai mờ dần.Hai người bảo vệ chỉ cảm thấy như bị chư thiên đè lên, một sức mạnh thương thiên đang nghiên ép.Chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị vỡ nát.Muốn chạy trốn, nhưng giờ phút này hai chân lại như bị chặt mất, căn bản không thể trốn được.Hơn nữa phía trên bia Huyền Diệu dường như có mộtsức mạnh khóa chặt khiến người ta phải run sợ.Hai người tuyệt vọng đến mức xương cốt cả người đều vang lên kèn kẹt.Mà đúng lúc này.Cơ thể Tô Minh khẽ độngQuy luật không gian gia tăng.Không gian chồng chất, tốc độ kinh khủng.Anh sải bước ra, một nửa bước chân rơi vào trong hư không, đưa tay chộp một cái.“Không!”Chỉ nghe thấy tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng của Thất điện tử vang lên…Tiếp đó.Chí thấy một cái tay của Tô Minh bóp chặt cố của Thất điện tử, cả người hắn ta lại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người.Thất điện tử run lẩy bẩy như một con gà con, sắc mặt như bôi sáp ong.Điên cuồng giãy giụa, nhưng lại không có một chút tác dụng nào.Cùng lúc đó.Vèo!Một tiếng xé gió chói tai lao tới.Ma La Kiếm lại trở về tay Tô Minh lần nữa.Mà rõ ràng trên thân Ma La Kiếm còn có một dòng máu chảy xuôi.Dòng máu tươi đó chính là của Tử Hoàn.“Không!”, hai người bảo vệ của Tử Hoàn vốn đã kiên trì đến giới hạn rồi, lúc này ngửi đượcmùi máu tươi và khí tức thần hồn của Tử Hoàn trên thân Ma La Kiếm, bọn họ không còn kiên trì được nữa.Ầm….

Chương 1070: 1070: Chương 1067