Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1116: 1116: Nó Sẽ Gây Hại Đến Bản Thân Cô Ấy
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm hòa được không? Tôi có thể bồi thường, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi”, giọng Đế Côn Đằng đầy vẻ cầu xin.Hắn ta đang muốn nhận thua.Nhận mình không bằng người.Hắn ta vừa lên tiếng thì rất nhiều người bên dưới lại bắt đầu rung động.Cả một người rất mạnh của bộ tộc Đế Côn đến từ vực Hỗn Độn cũng sợ hãi.Cô gái xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh này rốt cuộc là ai?Thế này thì khủng bố hơi quá roi đây?Quan trọng là cô ấy còn tự nhận mình là người của Tô Minh.Đúng là hâm mộ Tô Minh đến đỏ cả mắt mà!Xinh đẹp thôi không nói, lại còn yêu nghiệt đến mức này?Có còn thiên lý nữa không?Nhìn lại sắc mặt của Phượng Nguyên, trông cứ như vừa ăn phải phân vậy.Trong sự run rẩy đó, cô ta thật sự không cam tâm.“Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, muốn giết người đàn ông của tôi thì phải đánh đến chết mới thôi”, Quan Khuynh Thành thán nhiên nói, sát ý đó cực kỳdày đặc, còn chưa dứt lời thì chỉ ấn thứ năm đã tung ra.Chỉ ấn Hỗn Độn lại ngưng tụ, sau đó nổ tung.“Rắc!”Lần này, Vương Thạch Hỗn Độn đã nát.Cuối cùng thì nó cũng không thể cố gắng thêm được nữa, vỡ vụn.Đế Côn Đằng đau lòng muốn chết, đó chính là Vương Thạch Hỗn Độn đấy!Dù ở vực Hỏn Độn thì đó vẫn là một thứ rất quý hiếm.Là món bảo bối mạnh nhất của Đế Côn Đằng.Kết quá…Điều khiến linh hồn Đế Côn Đằng phải run rẩy là bây giờ không còn Vương Thạch Hỗn Độn ngăn cản thì hắn ta phải dùng cái gì để chống lại Quan Khuynh Thành?Đế Côn Đằng đã cảm nhận được sinh mạng mình đang bị xé nát ngay trước mắt.“Bịch bịch bịch…”Trong sự sốt ruột và sợ hãi, tim Đế Côn Đằng liên tục đập nhanh.Hơi thở trên người và chân khí đều được khởi động lên như chẳng còn gì để cứu nổ nữa, các loại thần thông, quy luật vân vân đều được gom lại, nhìn chằm chằm Quan Khuynh Thanh, chuẩn bị tinh thần đế chống đỡ.Sau đó.Quả nhiên.Quan Khuynh Thanh lại sắp ra tay vẫn là chỉ ấn Hỗn Độn.Chuyện bất ngờ đã xảy ra!“Phụt!”, lần này, dòng khí Hỗn Độn không hề ngưng tụ, cơ thể Quan Khuynh Thành đột nhiên run lên, hơi thở Hỗn Độn vô biên như quả bóng đã bị xì hết hơi vậy.Chỉ ấn Hỗn Độn chưa kịp ngưng tụ đã hóa thành hư vô.Hơn nữa, có thể thấy Quan Khuynh Thành đã bị thương.“Cắn trả”, thiên nữ Tạo Hóa thở dài, vừa liếc mắt đã nhận ra: “Cô bé đó, vì thằng nhóc họ Tô…”Tuy Thần Cách Hỗn Độn đã được kích phát.Nhưng suy cho cùng đó vẫn là Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm.Quá mạnh mẽ.Có thể nói là do Quan Khuynh Thành không được may.Lại thêm một chỉ ấn Hỗn Độn nữa là có thể gi3t ch3t đượcĐế Côn Đằng rồi, nhưng cố tình để cô cạn kiệt sức lực vào đúng lúc này..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Làm hòa được không? Tôi có thể bồi thường, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi”, giọng Đế Côn Đằng đầy vẻ cầu xin.
Hắn ta đang muốn nhận thua.
Nhận mình không bằng người.
Hắn ta vừa lên tiếng thì rất nhiều người bên dưới lại bắt đầu rung động.
Cả một người rất mạnh của bộ tộc Đế Côn đến từ vực Hỗn Độn cũng sợ hãi.
Cô gái xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh này rốt cuộc là ai?
Thế này thì khủng bố hơi quá roi đây?
Quan trọng là cô ấy còn tự nhận mình là người của Tô Minh.
Đúng là hâm mộ Tô Minh đến đỏ cả mắt mà!
Xinh đẹp thôi không nói, lại còn yêu nghiệt đến mức này?
Có còn thiên lý nữa không?
Nhìn lại sắc mặt của Phượng Nguyên, trông cứ như vừa ăn phải phân vậy.
Trong sự run rẩy đó, cô ta thật sự không cam tâm.
“Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, muốn giết người đàn ông của tôi thì phải đánh đến chết mới thôi”, Quan Khuynh Thành thán nhiên nói, sát ý đó cực kỳ
dày đặc, còn chưa dứt lời thì chỉ ấn thứ năm đã tung ra.
Chỉ ấn Hỗn Độn lại ngưng tụ, sau đó nổ tung.
“Rắc!”
Lần này, Vương Thạch Hỗn Độn đã nát.
Cuối cùng thì nó cũng không thể cố gắng thêm được nữa, vỡ vụn.
Đế Côn Đằng đau lòng muốn chết, đó chính là Vương Thạch Hỗn Độn đấy!
Dù ở vực Hỏn Độn thì đó vẫn là một thứ rất quý hiếm.
Là món bảo bối mạnh nhất của Đế Côn Đằng.
Kết quá…
Điều khiến linh hồn Đế Côn Đằng phải run rẩy là bây giờ không còn Vương Thạch Hỗn Độn ngăn cản thì hắn ta phải dùng cái gì để chống lại Quan Khuynh Thành?
Đế Côn Đằng đã cảm nhận được sinh mạng mình đang bị xé nát ngay trước mắt.
“Bịch bịch bịch…”
Trong sự sốt ruột và sợ hãi, tim Đế Côn Đằng liên tục đập nhanh.
Hơi thở trên người và chân khí đều được khởi động lên như chẳng còn gì để cứu nổ nữa, các loại thần thông, quy luật vân vân đều được gom lại, nhìn chằm chằm Quan Khuynh Thanh, chuẩn bị tinh thần đế chống đỡ.
Sau đó.
Quả nhiên.
Quan Khuynh Thanh lại sắp ra tay vẫn là chỉ ấn Hỗn Độn.
Chuyện bất ngờ đã xảy ra!
“Phụt!”, lần này, dòng khí Hỗn Độn không hề ngưng tụ, cơ thể Quan Khuynh Thành đột nhiên run lên, hơi thở Hỗn Độn vô biên như quả bóng đã bị xì hết hơi vậy.
Chỉ ấn Hỗn Độn chưa kịp ngưng tụ đã hóa thành hư vô.
Hơn nữa, có thể thấy Quan Khuynh Thành đã bị thương.
“Cắn trả”, thiên nữ Tạo Hóa thở dài, vừa liếc mắt đã nhận ra: “Cô bé đó, vì thằng nhóc họ Tô…”
Tuy Thần Cách Hỗn Độn đã được kích phát.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm.
Quá mạnh mẽ.
Có thể nói là do Quan Khuynh Thành không được may.
Lại thêm một chỉ ấn Hỗn Độn nữa là có thể gi3t ch3t được
Đế Côn Đằng rồi, nhưng cố tình để cô cạn kiệt sức lực vào đúng lúc này.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Làm hòa được không? Tôi có thể bồi thường, tất cả đều là hiểu lầm mà thôi”, giọng Đế Côn Đằng đầy vẻ cầu xin.Hắn ta đang muốn nhận thua.Nhận mình không bằng người.Hắn ta vừa lên tiếng thì rất nhiều người bên dưới lại bắt đầu rung động.Cả một người rất mạnh của bộ tộc Đế Côn đến từ vực Hỗn Độn cũng sợ hãi.Cô gái xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh này rốt cuộc là ai?Thế này thì khủng bố hơi quá roi đây?Quan trọng là cô ấy còn tự nhận mình là người của Tô Minh.Đúng là hâm mộ Tô Minh đến đỏ cả mắt mà!Xinh đẹp thôi không nói, lại còn yêu nghiệt đến mức này?Có còn thiên lý nữa không?Nhìn lại sắc mặt của Phượng Nguyên, trông cứ như vừa ăn phải phân vậy.Trong sự run rẩy đó, cô ta thật sự không cam tâm.“Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, muốn giết người đàn ông của tôi thì phải đánh đến chết mới thôi”, Quan Khuynh Thành thán nhiên nói, sát ý đó cực kỳdày đặc, còn chưa dứt lời thì chỉ ấn thứ năm đã tung ra.Chỉ ấn Hỗn Độn lại ngưng tụ, sau đó nổ tung.“Rắc!”Lần này, Vương Thạch Hỗn Độn đã nát.Cuối cùng thì nó cũng không thể cố gắng thêm được nữa, vỡ vụn.Đế Côn Đằng đau lòng muốn chết, đó chính là Vương Thạch Hỗn Độn đấy!Dù ở vực Hỏn Độn thì đó vẫn là một thứ rất quý hiếm.Là món bảo bối mạnh nhất của Đế Côn Đằng.Kết quá…Điều khiến linh hồn Đế Côn Đằng phải run rẩy là bây giờ không còn Vương Thạch Hỗn Độn ngăn cản thì hắn ta phải dùng cái gì để chống lại Quan Khuynh Thành?Đế Côn Đằng đã cảm nhận được sinh mạng mình đang bị xé nát ngay trước mắt.“Bịch bịch bịch…”Trong sự sốt ruột và sợ hãi, tim Đế Côn Đằng liên tục đập nhanh.Hơi thở trên người và chân khí đều được khởi động lên như chẳng còn gì để cứu nổ nữa, các loại thần thông, quy luật vân vân đều được gom lại, nhìn chằm chằm Quan Khuynh Thanh, chuẩn bị tinh thần đế chống đỡ.Sau đó.Quả nhiên.Quan Khuynh Thanh lại sắp ra tay vẫn là chỉ ấn Hỗn Độn.Chuyện bất ngờ đã xảy ra!“Phụt!”, lần này, dòng khí Hỗn Độn không hề ngưng tụ, cơ thể Quan Khuynh Thành đột nhiên run lên, hơi thở Hỗn Độn vô biên như quả bóng đã bị xì hết hơi vậy.Chỉ ấn Hỗn Độn chưa kịp ngưng tụ đã hóa thành hư vô.Hơn nữa, có thể thấy Quan Khuynh Thành đã bị thương.“Cắn trả”, thiên nữ Tạo Hóa thở dài, vừa liếc mắt đã nhận ra: “Cô bé đó, vì thằng nhóc họ Tô…”Tuy Thần Cách Hỗn Độn đã được kích phát.Nhưng suy cho cùng đó vẫn là Thần Cách Hỗn Độn thượng phẩm.Quá mạnh mẽ.Có thể nói là do Quan Khuynh Thành không được may.Lại thêm một chỉ ấn Hỗn Độn nữa là có thể gi3t ch3t đượcĐế Côn Đằng rồi, nhưng cố tình để cô cạn kiệt sức lực vào đúng lúc này..