Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1117: Chương 1117
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn chưa dứt lời.Tô Minh giơ tay lên, một chưởng rơi xuống.Trong phút chốc.Trên không, chữ Hưu hiện lên, che khuất cả mặt trời.Màu máu chảy dọc xuống, bao phủ cả đất trời.Đó không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất là chữ Hưu đó trông cứ như đang tìmkiếm nghi phạm, nhanh chóng liếc tới Đế Côn Đằng, dừng lại.Cả người Đế Côn Đằng run lên, mắt sắp nổ tung, bởi vì khi chữ Hưu đó tập trung về phía này thì hắn ta chợt cảm nhận thấy thần hồn mình đang lay động, có một sức mạnh đang khuấy đảo trong không gian thần hồn đó.Thần hồn bị xé rách, đauđớn!Đó là cơn đau xé ruột xé gan, đầu như nổ tung.Ngoài ra còn có cả cơ thể hắn ta, cả người như đang tandần, bản thể hắn ta là Đế Côn, là• Af I X • I I A I I * A « • ^ ■ Ịgiông loài thuộc thiên tiên thân ma đã tồn tại trước cả nền văn minh Xương khai thiên lập địa.Còn cao hơn cả di tộc Hoang Thần.Thể chất mạnh mẽ đến mức nào chắc cũng tưởng tượng ra được.Nhất là sức mạnh cơ thể, có thể nói là vô địch.Có thể trực tiếp dùng cơ thể đó để chống lại sức mạnh như không, sức mạnh hoang cổ.Dù là giờ phút này hắn takhông đủ thời gian để phóng thích bản thể, chỉ là người hình thì sức mạnh cũng khủng khiếp đến khó tin, làm sao mà tan ra được?Nhưng sự thật chính là nhưvậy.Thêm vào đó là chân khí trong đan điền cũng đang dần tiêu tan.Đế Côn Đằng sợ hãi.Quan trọng nhất là giờ phút này hắn ta hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào để chống lại, hay tránh né, hay ngăn cản…Dường như chữ Hưu đó đến từ một hệ thống võ đạo khác, có thể thấy được, nhưng không thể chạm vào, như trăng dưới nước vậy.Tất cả mọi tốc độ, quy luật, thần thông, bí pháp gì gì đó, Đế Côn Đằng chắc chắn dù có dùng cũng chẳng có tác dụng gì.“A a… Đại Đạo chi ý, cứu ta!”, Đế Côn Đằng gào thét, từ xa nhìn lại, trông hắn ta cực kỳ thê thảm, cứ như một đốm lửa đang tự cháy bùng lên.Trên vòm trời, màu đỏ như máu kia, chữ Hưu che khuất cả mặt trời trở nên sáng hơn.
Còn chưa dứt lời.
Tô Minh giơ tay lên, một chưởng rơi xuống.
Trong phút chốc.
Trên không, chữ Hưu hiện lên, che khuất cả mặt trời.
Màu máu chảy dọc xuống, bao phủ cả đất trời.
Đó không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất là chữ Hưu đó trông cứ như đang tìm
kiếm nghi phạm, nhanh chóng liếc tới Đế Côn Đằng, dừng lại.
Cả người Đế Côn Đằng run lên, mắt sắp nổ tung, bởi vì khi chữ Hưu đó tập trung về phía này thì hắn ta chợt cảm nhận thấy thần hồn mình đang lay động, có một sức mạnh đang khuấy đảo trong không gian thần hồn đó.
Thần hồn bị xé rách, đau
đớn!
Đó là cơn đau xé ruột xé gan, đầu như nổ tung.
Ngoài ra còn có cả cơ thể hắn ta, cả người như đang tan
dần, bản thể hắn ta là Đế Côn, là
• Af I X • I I A I I * A « • ^ ■ Ị
giông loài thuộc thiên tiên thân ma đã tồn tại trước cả nền văn minh Xương khai thiên lập địa.
Còn cao hơn cả di tộc Hoang Thần.
Thể chất mạnh mẽ đến mức nào chắc cũng tưởng tượng ra được.
Nhất là sức mạnh cơ thể, có thể nói là vô địch.
Có thể trực tiếp dùng cơ thể đó để chống lại sức mạnh như không, sức mạnh hoang cổ.
Dù là giờ phút này hắn ta
không đủ thời gian để phóng thích bản thể, chỉ là người hình thì sức mạnh cũng khủng khiếp đến khó tin, làm sao mà tan ra được?
Nhưng sự thật chính là như
vậy.
Thêm vào đó là chân khí trong đan điền cũng đang dần tiêu tan.
Đế Côn Đằng sợ hãi.
Quan trọng nhất là giờ phút này hắn ta hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào để chống lại, hay tránh né, hay ngăn cản…
Dường như chữ Hưu đó đến từ một hệ thống võ đạo khác, có thể thấy được, nhưng không thể chạm vào, như trăng dưới nước vậy.
Tất cả mọi tốc độ, quy luật, thần thông, bí pháp gì gì đó, Đế Côn Đằng chắc chắn dù có dùng cũng chẳng có tác dụng gì.
“A a… Đại Đạo chi ý, cứu ta!”, Đế Côn Đằng gào thét, từ xa nhìn lại, trông hắn ta cực kỳ thê thảm, cứ như một đốm lửa đang tự cháy bùng lên.
Trên vòm trời, màu đỏ như máu kia, chữ Hưu che khuất cả mặt trời trở nên sáng hơn.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Còn chưa dứt lời.Tô Minh giơ tay lên, một chưởng rơi xuống.Trong phút chốc.Trên không, chữ Hưu hiện lên, che khuất cả mặt trời.Màu máu chảy dọc xuống, bao phủ cả đất trời.Đó không phải là điều đáng sợ nhất, thứ đáng sợ nhất là chữ Hưu đó trông cứ như đang tìmkiếm nghi phạm, nhanh chóng liếc tới Đế Côn Đằng, dừng lại.Cả người Đế Côn Đằng run lên, mắt sắp nổ tung, bởi vì khi chữ Hưu đó tập trung về phía này thì hắn ta chợt cảm nhận thấy thần hồn mình đang lay động, có một sức mạnh đang khuấy đảo trong không gian thần hồn đó.Thần hồn bị xé rách, đauđớn!Đó là cơn đau xé ruột xé gan, đầu như nổ tung.Ngoài ra còn có cả cơ thể hắn ta, cả người như đang tandần, bản thể hắn ta là Đế Côn, là• Af I X • I I A I I * A « • ^ ■ Ịgiông loài thuộc thiên tiên thân ma đã tồn tại trước cả nền văn minh Xương khai thiên lập địa.Còn cao hơn cả di tộc Hoang Thần.Thể chất mạnh mẽ đến mức nào chắc cũng tưởng tượng ra được.Nhất là sức mạnh cơ thể, có thể nói là vô địch.Có thể trực tiếp dùng cơ thể đó để chống lại sức mạnh như không, sức mạnh hoang cổ.Dù là giờ phút này hắn takhông đủ thời gian để phóng thích bản thể, chỉ là người hình thì sức mạnh cũng khủng khiếp đến khó tin, làm sao mà tan ra được?Nhưng sự thật chính là nhưvậy.Thêm vào đó là chân khí trong đan điền cũng đang dần tiêu tan.Đế Côn Đằng sợ hãi.Quan trọng nhất là giờ phút này hắn ta hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào để chống lại, hay tránh né, hay ngăn cản…Dường như chữ Hưu đó đến từ một hệ thống võ đạo khác, có thể thấy được, nhưng không thể chạm vào, như trăng dưới nước vậy.Tất cả mọi tốc độ, quy luật, thần thông, bí pháp gì gì đó, Đế Côn Đằng chắc chắn dù có dùng cũng chẳng có tác dụng gì.“A a… Đại Đạo chi ý, cứu ta!”, Đế Côn Đằng gào thét, từ xa nhìn lại, trông hắn ta cực kỳ thê thảm, cứ như một đốm lửa đang tự cháy bùng lên.Trên vòm trời, màu đỏ như máu kia, chữ Hưu che khuất cả mặt trời trở nên sáng hơn.