Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1120: Chương 1120
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ông lão Côn u đang do dự.Đúng lúc đó.“Côn Thương, từ bỏ đi”, không ngờ giọng nói của Ý chí Đại Đạo lại vang lên bên tai ông lão Côn u.ông lão Côn u vừa sợ vừa tức: “Tại sao? Đại Đạo, trước đó người không nói với lão già này như thế!”“Trước khác nay khác, huống chi Côn Thương chết thì bổn tọa mới là người tổn thất nhiều nhất”, âm thanh của Ý chí Đại Đạo pha lẫn sự oán độc và• • I • •căm tức: “Nếu ông muốn cố gắng giữ Côn Thương lại thì một mình bộ tộc Côn Hỗn Độn của ông và Tô Minh cứ liều mạng sống chết với nhau đi, bổn tọa không nhúng tay vào nữa”.Côn Thương là một quâncờ.Là một quân cờ mang theo khí vận của Đại Đạo.Ý chí Đại Đạo hao tốn rất nhiều tài nguyên và khí vận cho Côn Thương để dùng hắn gi3t ch3t Tô Minh.Kết quả…Thật sự thất vọng.Mà bây giờ, Ý chí Đại Đạo đã cân nhắc lợi và hại.Nếu cứ muốn cứu Côn Thương thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.Với Đại Đạo mà nói, cái gọilà giá đắt đó không phải là phá hỏng chân thân thần hồn của Long Quy Hỗn Độn.Mà là Quan Khuynh Thành.Lai lịch của người đó, Đại Đạo đã đoán được phần nào.Mà cô thì lại nổi điên thế nào đấy, hoàn toàn không cần mạng vì Tô Minh, hôm nay nếu thật sự muốn giữ Côn Thương đến cùng thì chắc chắn phải đánh Tô Minh đến chết mới thôi, khi đó có lẽ Quan Khuynh Thành cũng sẽ bỏ mặc tất cả mọi thứ, thiêu đốt huyết mạch đến chết thì thôi, mà Quan Khuynh Thành chết…Thì tất cả cũng kết thúc.Dù nó là ý chí Đại Đạo thì vẫn có thể sẽ bị người của dòng họ ở vực Hỗn Độn đó chém chết trong cơn tức giận.Thế nên.Vuốt mặt cũng phải nể mũi.“Tô Minh chết tiệt! Tại sao thứ rác rưởi như con kiến hôi đó lại được bảo tàng huyết mạch chấp nhận? Tại sao nó lại đượcI • • • •đứa con cưng của trời mến mộ như thế?”, Ý chí Đại Đạo cực kỳ tức tối.“Đại Đạo rõ ràng là đangmuốn ăn cháo đá bát!”, nghe Y chí Đại Đạo nói hôm nay sẽ không nhúng tay nữa, ông lão Côn u suýt tức hộc máu.Rõ ràng mọi thứ là do Ý chí Đại Đạo sắp đặt ra.Nói cách khác, tộc Côn Hỗn Độn rảnh quá nên muốn Côn Thương đi cưới Phượng Nguyên chắc? Cố tình đụng độ với Tô Minh, gây thù kết oán, thề sống chết với Tô Minh?Kết quả…Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.Theo ông lão Côn u nghĩ, Y chí Đại Đạo hoàn toàn có thế tự ra tay.Có khó không?Ý chí Đại Đạo chết tiệt!Ông lão Côn u tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.Hít một hơi thật sâu, ônglão Côn u nhắm mắt lại.Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Hành động của ông ta..
Ông lão Côn u đang do dự.
Đúng lúc đó.
“Côn Thương, từ bỏ đi”, không ngờ giọng nói của Ý chí Đại Đạo lại vang lên bên tai ông lão Côn u.
ông lão Côn u vừa sợ vừa tức: “Tại sao? Đại Đạo, trước đó người không nói với lão già này như thế!”
“Trước khác nay khác, huống chi Côn Thương chết thì bổn tọa mới là người tổn thất nhiều nhất”, âm thanh của Ý chí Đại Đạo pha lẫn sự oán độc và
• • I • •
căm tức: “Nếu ông muốn cố gắng giữ Côn Thương lại thì một mình bộ tộc Côn Hỗn Độn của ông và Tô Minh cứ liều mạng sống chết với nhau đi, bổn tọa không nhúng tay vào nữa”.
Côn Thương là một quân
cờ.
Là một quân cờ mang theo khí vận của Đại Đạo.
Ý chí Đại Đạo hao tốn rất nhiều tài nguyên và khí vận cho Côn Thương để dùng hắn gi3t ch3t Tô Minh.
Kết quả…
Thật sự thất vọng.
Mà bây giờ, Ý chí Đại Đạo đã cân nhắc lợi và hại.
Nếu cứ muốn cứu Côn Thương thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Với Đại Đạo mà nói, cái gọi
là giá đắt đó không phải là phá hỏng chân thân thần hồn của Long Quy Hỗn Độn.
Mà là Quan Khuynh Thành.
Lai lịch của người đó, Đại Đạo đã đoán được phần nào.
Mà cô thì lại nổi điên thế nào đấy, hoàn toàn không cần mạng vì Tô Minh, hôm nay nếu thật sự muốn giữ Côn Thương đến cùng thì chắc chắn phải đánh Tô Minh đến chết mới thôi, khi đó có lẽ Quan Khuynh Thành cũng sẽ bỏ mặc tất cả mọi thứ, thiêu đốt huyết mạch đến chết thì thôi, mà Quan Khuynh Thành chết…
Thì tất cả cũng kết thúc.
Dù nó là ý chí Đại Đạo thì vẫn có thể sẽ bị người của dòng họ ở vực Hỗn Độn đó chém chết trong cơn tức giận.
Thế nên.
Vuốt mặt cũng phải nể mũi.
“Tô Minh chết tiệt! Tại sao thứ rác rưởi như con kiến hôi đó lại được bảo tàng huyết mạch chấp nhận? Tại sao nó lại được
I • • • •
đứa con cưng của trời mến mộ như thế?”, Ý chí Đại Đạo cực kỳ tức tối.
“Đại Đạo rõ ràng là đang
muốn ăn cháo đá bát!”, nghe Y chí Đại Đạo nói hôm nay sẽ không nhúng tay nữa, ông lão Côn u suýt tức hộc máu.
Rõ ràng mọi thứ là do Ý chí Đại Đạo sắp đặt ra.
Nói cách khác, tộc Côn Hỗn Độn rảnh quá nên muốn Côn Thương đi cưới Phượng Nguyên chắc? Cố tình đụng độ với Tô Minh, gây thù kết oán, thề sống chết với Tô Minh?
Kết quả…
Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.
Theo ông lão Côn u nghĩ, Y chí Đại Đạo hoàn toàn có thế tự ra tay.
Có khó không?
Ý chí Đại Đạo chết tiệt!
Ông lão Côn u tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.
Hít một hơi thật sâu, ông
lão Côn u nhắm mắt lại.
Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành động của ông ta.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Ông lão Côn u đang do dự.Đúng lúc đó.“Côn Thương, từ bỏ đi”, không ngờ giọng nói của Ý chí Đại Đạo lại vang lên bên tai ông lão Côn u.ông lão Côn u vừa sợ vừa tức: “Tại sao? Đại Đạo, trước đó người không nói với lão già này như thế!”“Trước khác nay khác, huống chi Côn Thương chết thì bổn tọa mới là người tổn thất nhiều nhất”, âm thanh của Ý chí Đại Đạo pha lẫn sự oán độc và• • I • •căm tức: “Nếu ông muốn cố gắng giữ Côn Thương lại thì một mình bộ tộc Côn Hỗn Độn của ông và Tô Minh cứ liều mạng sống chết với nhau đi, bổn tọa không nhúng tay vào nữa”.Côn Thương là một quâncờ.Là một quân cờ mang theo khí vận của Đại Đạo.Ý chí Đại Đạo hao tốn rất nhiều tài nguyên và khí vận cho Côn Thương để dùng hắn gi3t ch3t Tô Minh.Kết quả…Thật sự thất vọng.Mà bây giờ, Ý chí Đại Đạo đã cân nhắc lợi và hại.Nếu cứ muốn cứu Côn Thương thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả quá đắt.Với Đại Đạo mà nói, cái gọilà giá đắt đó không phải là phá hỏng chân thân thần hồn của Long Quy Hỗn Độn.Mà là Quan Khuynh Thành.Lai lịch của người đó, Đại Đạo đã đoán được phần nào.Mà cô thì lại nổi điên thế nào đấy, hoàn toàn không cần mạng vì Tô Minh, hôm nay nếu thật sự muốn giữ Côn Thương đến cùng thì chắc chắn phải đánh Tô Minh đến chết mới thôi, khi đó có lẽ Quan Khuynh Thành cũng sẽ bỏ mặc tất cả mọi thứ, thiêu đốt huyết mạch đến chết thì thôi, mà Quan Khuynh Thành chết…Thì tất cả cũng kết thúc.Dù nó là ý chí Đại Đạo thì vẫn có thể sẽ bị người của dòng họ ở vực Hỗn Độn đó chém chết trong cơn tức giận.Thế nên.Vuốt mặt cũng phải nể mũi.“Tô Minh chết tiệt! Tại sao thứ rác rưởi như con kiến hôi đó lại được bảo tàng huyết mạch chấp nhận? Tại sao nó lại đượcI • • • •đứa con cưng của trời mến mộ như thế?”, Ý chí Đại Đạo cực kỳ tức tối.“Đại Đạo rõ ràng là đangmuốn ăn cháo đá bát!”, nghe Y chí Đại Đạo nói hôm nay sẽ không nhúng tay nữa, ông lão Côn u suýt tức hộc máu.Rõ ràng mọi thứ là do Ý chí Đại Đạo sắp đặt ra.Nói cách khác, tộc Côn Hỗn Độn rảnh quá nên muốn Côn Thương đi cưới Phượng Nguyên chắc? Cố tình đụng độ với Tô Minh, gây thù kết oán, thề sống chết với Tô Minh?Kết quả…Bây giờ Ý chí Đại Đạo lại muốn bỏ của chạy lấy người.Theo ông lão Côn u nghĩ, Y chí Đại Đạo hoàn toàn có thế tự ra tay.Có khó không?Ý chí Đại Đạo chết tiệt!Ông lão Côn u tức giận đến nỗi run rẩy hết cả người.Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu Ý chí Đại Đạo không ra tay thì bộ tộc Côn Hỗn Độn có muốn liều mạng giữ Côn Thương cũng chẳng ích gì, chẳng những không giữ được mà còn tăng thêm thương vong.Hít một hơi thật sâu, ônglão Côn u nhắm mắt lại.Trông như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Hành động của ông ta..