Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1135: 1135: Mọi Người Tôn Sùng Chu Kình
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thiên phú võ đạo quả là khủng khiếp! Dù sao thì 20 tuổi mà ở cành giới Thiên Diễn tầng thứ 9 đã là khó tin rồi.Cái chính là ở độ tuổi này, trẻ quá mức.Nhưng cũng chỉ vậy thôi, còn lâu mới so được với Chu Kình!Sự khủng khiếp của Tô Minh cũng chỉ là đối với thiên tài bình thường thôi.Còn Chu Kình, có phải là thiên tài bình thường không?Quà nhiên, đầu óc của thất công chúa có vấn đề rồi.Quả nhiên trên thế gian này không có ai là hoàn hảo cả.Thất công chúa vốn là người hoàn hảo nhưng giờ đầu óc cũng có vấn đề.Trong lúc đi về giữa sân võ đạocủa hoàng triều Bất Tử thì đột nhiên…Đạm Đài Vô Tình đang đi thì đột nhiên giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên ôm chặt cánh tay Tô Minh trước mặt tất cả mọi người.What?Ôi trời ơi!Lúc này 1/3 tu giả võ đạo có mặt ở đây đều sỢ chết khiếp.Sắc mặt Đạm Đài Chân Thương lại trở nên khó coi, hơi thở cũng nặng nề hơn.Đạm Đài Vô Tồn không ngừng run rẩy, em gái ơi, em to gan quá đó!Không ngờ Đạm Đài Vô Tình lại dám khoác tay Tô Minh ở trước mặt tất cả mọi người, đây có khác nào khiêu khích.Nhưng Đạm Đài Vô Tình chỉ muốn dùng thực tế nói cho tất cảmọi người biết, người đàn ông của cô ta chính là Tô Minh.Nếu không thì cô ta đâu có tiếp xúc cơ thể như vậy?Phải biết rằng, đến tận giờ, cô ta chưa từng có tiếp xúc cơ thể với bất cứ người khác giới nào.Chu Kình đừng mơ!Người khác cũng vậy!Tất cả mọi người ai cũng thế.Nhưng hiện giờ… Chỉ là cái khoác tay mà thôi nhưng đối với một yêu nghiệt siêu cấp như Chu Kình thì đó lại là sự khiêu khích chăng?Đó là vấn đề thể diện.Cách làm này của Đạm Đài Vô Tình đúng là hơi theo cảm tính.Lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt ở đây đột nhiên cảm thấy, dường như tính cách của thất công chúa Đạm Đài Vô Tình hơi có chútnổi loạn, cũng rất to gan.“Vân Thanh! Nhìn con gái ngoan của mình đi!” Đạm Đài Chân Thương tức đến nỗi khí tức hỗn loạn, ông ta thấp giọng nói với Gia Cát Vân Thanh ở bên cạnh.Gia Cát Vân Thanh toàn thân run rẩy, có chút sợ hãi.Đã lâu rồi bà ta không thấy Đạm Đài Chân Thương tức giận như vậy.Còn Đạm Đài Chân Thương hít một hơi thật sâu rồi thu lại cảm xúc của mình.Có tức giận đến đâu thì cũng không thể ra tay giết Tô Minh được? Ông ta là trưởng bối mà.Không thể!Rất nhanh!Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh đi đến giữa sân võ đạo.“Phụ hoàng!” Đạm Đài Vô Tình chắp tay, cung kính nói.Ngay cả lúc khom người, Đạm Đài Vô Tình vẫn khoác tay Tô Minh, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.Tô Minh cũng khom người, nói: “Tiền bối!”Cần lễ phép vẫn phải lễ phép, dù sao thì đối phương cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình.Lúc này Đạm Đài Chân Thương nhìn chằm chằm vào Tô Minh.Sau khi Tô Minh khom người thì lại đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Đạm Đài Chân Thương.Sau vài hơi thở, Tô Minh mặt vô sắc, cảm xúc bình tĩnh.Còn Đạm Đài Chân Thương thu lại ánh mắt ban nãy.Đồng thời lúc này, đột nhiên…“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” bầu trời như nứt ra.Như làm đệm cho con đườngHỗn Độn, khí tức sục sôi, có âm thanh đại đạo mở đường.Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy….Một người thanh niên giẫm trên không trung mà đến.Từng bước trên không trung mà không trung như sụp đổ.Dường như, không gian đều là đường dưới chân.
Thiên phú võ đạo quả là khủng khiếp! Dù sao thì 20 tuổi mà ở cành giới Thiên Diễn tầng thứ 9 đã là khó tin rồi.
Cái chính là ở độ tuổi này, trẻ quá mức.
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, còn lâu mới so được với Chu Kình!
Sự khủng khiếp của Tô Minh cũng chỉ là đối với thiên tài bình thường thôi.
Còn Chu Kình, có phải là thiên tài bình thường không?
Quà nhiên, đầu óc của thất công chúa có vấn đề rồi.
Quả nhiên trên thế gian này không có ai là hoàn hảo cả.
Thất công chúa vốn là người hoàn hảo nhưng giờ đầu óc cũng có vấn đề.
Trong lúc đi về giữa sân võ đạo
của hoàng triều Bất Tử thì đột nhiên…
Đạm Đài Vô Tình đang đi thì đột nhiên giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên ôm chặt cánh tay Tô Minh trước mặt tất cả mọi người.
What?
Ôi trời ơi!
Lúc này 1/3 tu giả võ đạo có mặt ở đây đều sỢ chết khiếp.
Sắc mặt Đạm Đài Chân Thương lại trở nên khó coi, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Đạm Đài Vô Tồn không ngừng run rẩy, em gái ơi, em to gan quá đó!
Không ngờ Đạm Đài Vô Tình lại dám khoác tay Tô Minh ở trước mặt tất cả mọi người, đây có khác nào khiêu khích.
Nhưng Đạm Đài Vô Tình chỉ muốn dùng thực tế nói cho tất cả
mọi người biết, người đàn ông của cô ta chính là Tô Minh.
Nếu không thì cô ta đâu có tiếp xúc cơ thể như vậy?
Phải biết rằng, đến tận giờ, cô ta chưa từng có tiếp xúc cơ thể với bất cứ người khác giới nào.
Chu Kình đừng mơ!
Người khác cũng vậy!
Tất cả mọi người ai cũng thế.
Nhưng hiện giờ… Chỉ là cái khoác tay mà thôi nhưng đối với một yêu nghiệt siêu cấp như Chu Kình thì đó lại là sự khiêu khích chăng?
Đó là vấn đề thể diện.
Cách làm này của Đạm Đài Vô Tình đúng là hơi theo cảm tính.
Lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt ở đây đột nhiên cảm thấy, dường như tính cách của thất công chúa Đạm Đài Vô Tình hơi có chút
nổi loạn, cũng rất to gan.
“Vân Thanh! Nhìn con gái ngoan của mình đi!” Đạm Đài Chân Thương tức đến nỗi khí tức hỗn loạn, ông ta thấp giọng nói với Gia Cát Vân Thanh ở bên cạnh.
Gia Cát Vân Thanh toàn thân run rẩy, có chút sợ hãi.
Đã lâu rồi bà ta không thấy Đạm Đài Chân Thương tức giận như vậy.
Còn Đạm Đài Chân Thương hít một hơi thật sâu rồi thu lại cảm xúc của mình.
Có tức giận đến đâu thì cũng không thể ra tay giết Tô Minh được? Ông ta là trưởng bối mà.
Không thể!
Rất nhanh!
Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh đi đến giữa sân võ đạo.
“Phụ hoàng!” Đạm Đài Vô Tình chắp tay, cung kính nói.
Ngay cả lúc khom người, Đạm Đài Vô Tình vẫn khoác tay Tô Minh, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.
Tô Minh cũng khom người, nói: “Tiền bối!”
Cần lễ phép vẫn phải lễ phép, dù sao thì đối phương cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình.
Lúc này Đạm Đài Chân Thương nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Sau khi Tô Minh khom người thì lại đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Đạm Đài Chân Thương.
Sau vài hơi thở, Tô Minh mặt vô sắc, cảm xúc bình tĩnh.
Còn Đạm Đài Chân Thương thu lại ánh mắt ban nãy.
Đồng thời lúc này, đột nhiên…
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” bầu trời như nứt ra.
Như làm đệm cho con đường
Hỗn Độn, khí tức sục sôi, có âm thanh đại đạo mở đường.
Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy….
Một người thanh niên giẫm trên không trung mà đến.
Từng bước trên không trung mà không trung như sụp đổ.
Dường như, không gian đều là đường dưới chân.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Thiên phú võ đạo quả là khủng khiếp! Dù sao thì 20 tuổi mà ở cành giới Thiên Diễn tầng thứ 9 đã là khó tin rồi.Cái chính là ở độ tuổi này, trẻ quá mức.Nhưng cũng chỉ vậy thôi, còn lâu mới so được với Chu Kình!Sự khủng khiếp của Tô Minh cũng chỉ là đối với thiên tài bình thường thôi.Còn Chu Kình, có phải là thiên tài bình thường không?Quà nhiên, đầu óc của thất công chúa có vấn đề rồi.Quả nhiên trên thế gian này không có ai là hoàn hảo cả.Thất công chúa vốn là người hoàn hảo nhưng giờ đầu óc cũng có vấn đề.Trong lúc đi về giữa sân võ đạocủa hoàng triều Bất Tử thì đột nhiên…Đạm Đài Vô Tình đang đi thì đột nhiên giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên ôm chặt cánh tay Tô Minh trước mặt tất cả mọi người.What?Ôi trời ơi!Lúc này 1/3 tu giả võ đạo có mặt ở đây đều sỢ chết khiếp.Sắc mặt Đạm Đài Chân Thương lại trở nên khó coi, hơi thở cũng nặng nề hơn.Đạm Đài Vô Tồn không ngừng run rẩy, em gái ơi, em to gan quá đó!Không ngờ Đạm Đài Vô Tình lại dám khoác tay Tô Minh ở trước mặt tất cả mọi người, đây có khác nào khiêu khích.Nhưng Đạm Đài Vô Tình chỉ muốn dùng thực tế nói cho tất cảmọi người biết, người đàn ông của cô ta chính là Tô Minh.Nếu không thì cô ta đâu có tiếp xúc cơ thể như vậy?Phải biết rằng, đến tận giờ, cô ta chưa từng có tiếp xúc cơ thể với bất cứ người khác giới nào.Chu Kình đừng mơ!Người khác cũng vậy!Tất cả mọi người ai cũng thế.Nhưng hiện giờ… Chỉ là cái khoác tay mà thôi nhưng đối với một yêu nghiệt siêu cấp như Chu Kình thì đó lại là sự khiêu khích chăng?Đó là vấn đề thể diện.Cách làm này của Đạm Đài Vô Tình đúng là hơi theo cảm tính.Lần đầu tiên tất cả mọi người có mặt ở đây đột nhiên cảm thấy, dường như tính cách của thất công chúa Đạm Đài Vô Tình hơi có chútnổi loạn, cũng rất to gan.“Vân Thanh! Nhìn con gái ngoan của mình đi!” Đạm Đài Chân Thương tức đến nỗi khí tức hỗn loạn, ông ta thấp giọng nói với Gia Cát Vân Thanh ở bên cạnh.Gia Cát Vân Thanh toàn thân run rẩy, có chút sợ hãi.Đã lâu rồi bà ta không thấy Đạm Đài Chân Thương tức giận như vậy.Còn Đạm Đài Chân Thương hít một hơi thật sâu rồi thu lại cảm xúc của mình.Có tức giận đến đâu thì cũng không thể ra tay giết Tô Minh được? Ông ta là trưởng bối mà.Không thể!Rất nhanh!Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh đi đến giữa sân võ đạo.“Phụ hoàng!” Đạm Đài Vô Tình chắp tay, cung kính nói.Ngay cả lúc khom người, Đạm Đài Vô Tình vẫn khoác tay Tô Minh, dáng vẻ vô cùng ngọt ngào.Tô Minh cũng khom người, nói: “Tiền bối!”Cần lễ phép vẫn phải lễ phép, dù sao thì đối phương cũng là phụ hoàng của Đạm Đài Vô Tình.Lúc này Đạm Đài Chân Thương nhìn chằm chằm vào Tô Minh.Sau khi Tô Minh khom người thì lại đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào Đạm Đài Chân Thương.Sau vài hơi thở, Tô Minh mặt vô sắc, cảm xúc bình tĩnh.Còn Đạm Đài Chân Thương thu lại ánh mắt ban nãy.Đồng thời lúc này, đột nhiên…“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” bầu trời như nứt ra.Như làm đệm cho con đườngHỗn Độn, khí tức sục sôi, có âm thanh đại đạo mở đường.Nhất thời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn thì thấy….Một người thanh niên giẫm trên không trung mà đến.Từng bước trên không trung mà không trung như sụp đổ.Dường như, không gian đều là đường dưới chân.