Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1141: 1141: Cực Kì Mạnh
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp.Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.Chuyện này…Không cách nào mô tả được.Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng.Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ.Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra môt đấm.Điều kỳ lạ là…Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.Kim loại màu đen hòa cùng với máu thjt.Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.Mạnh!Rất mạnh!Cực kỳ mạnh!Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó,đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.Nắm đấm đó gần như có thể gi3t ch3t bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.Chu Kình có thể chắc chắn,dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.
Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp.
Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.
Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.
Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.
Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.
Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.
Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.
Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.
Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.
Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.
Chuyện này…
Không cách nào mô tả được.
Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.
“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng.
Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ.
Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra môt đấm.
Điều kỳ lạ là…
Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.
Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.
Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.
Kim loại màu đen hòa cùng với máu thjt.
Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.
Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.
Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.
Mạnh!
Rất mạnh!
Cực kỳ mạnh!
Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó,
đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.
Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.
Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Nắm đấm đó gần như có thể gi3t ch3t bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.
Chu Kình có thể chắc chắn,
dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp.Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.Chuyện này…Không cách nào mô tả được.Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng.Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ.Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra môt đấm.Điều kỳ lạ là…Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.Kim loại màu đen hòa cùng với máu thjt.Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.Mạnh!Rất mạnh!Cực kỳ mạnh!Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó,đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.Nắm đấm đó gần như có thể gi3t ch3t bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.Chu Kình có thể chắc chắn,dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.