Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1142: 1142: Gần Chết

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.Nhưng chính vào lúc đó…Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.Thì đột nhiên…“Hừm!”Tô Minh hừ lên một tiếng.Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.Tô Minh lại xuất kiếm.Chuyện này, có thể xảy ra sao?Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lấm bấm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bấtngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ô một đẳng cấp khác nữa.Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.Người này chủ quan quá rồi nhỉ?Đúng là muốn chết đây mà!“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.Nhưng chính vào lúc đó.Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.vết chém đã ghim sâu vào trong.“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.Thì ra Tô Minh cũng đã kiềmchế thực lực của mình trước đó.Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.Chuyện này thật quá đáng sợ!Hồn Triếp lạnh cả người.Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.Sau đó, kết quả đã thế rồi!Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự khôngyếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh.Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?Huống hồ gì, kiếm vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.Hồn Triếp trúng hai kiếm màkhông bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũngđã la một nhân vật rat cừ roi.Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.

Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.

Nhưng chính vào lúc đó…

Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.

Thì đột nhiên…

“Hừm!”

Tô Minh hừ lên một tiếng.

Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.

Tô Minh lại xuất kiếm.

Chuyện này, có thể xảy ra sao?

Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.

Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lấm bấm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.

Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bất

ngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ô một đẳng cấp khác nữa.

Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.

Người này chủ quan quá rồi nhỉ?

Đúng là muốn chết đây mà!

“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.

Nhưng chính vào lúc đó.

Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.

Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.

Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.

Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.

vết chém đã ghim sâu vào trong.

“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.

Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”

Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.

Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.

Thì ra Tô Minh cũng đã kiềm

chế thực lực của mình trước đó.

Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.

Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.

Chuyện này thật quá đáng sợ!

Hồn Triếp lạnh cả người.

Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.

Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.

Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.

Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.

Sau đó, kết quả đã thế rồi!

Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!

Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự không

yếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh.

Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.

Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.

Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?

Huống hồ gì, kiếm vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.

Hồn Triếp trúng hai kiếm mà

không bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũng

đã la một nhân vật rat cừ roi.

Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.Nhưng chính vào lúc đó…Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.Thì đột nhiên…“Hừm!”Tô Minh hừ lên một tiếng.Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.Tô Minh lại xuất kiếm.Chuyện này, có thể xảy ra sao?Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lấm bấm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bấtngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ô một đẳng cấp khác nữa.Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.Người này chủ quan quá rồi nhỉ?Đúng là muốn chết đây mà!“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.Nhưng chính vào lúc đó.Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.vết chém đã ghim sâu vào trong.“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.Thì ra Tô Minh cũng đã kiềmchế thực lực của mình trước đó.Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.Chuyện này thật quá đáng sợ!Hồn Triếp lạnh cả người.Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.Sau đó, kết quả đã thế rồi!Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự khôngyếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh.Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?Huống hồ gì, kiếm vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.Hồn Triếp trúng hai kiếm màkhông bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũngđã la một nhân vật rat cừ roi.Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.

Chương 1142: 1142: Gần Chết