Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1161: Chương 1161
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng…Không kịp rồi.Không còn chút thời gian nào dành cho anh nữa.Nhánh cây nhanh chóng chạm vào bia Huyền Diệu, sau đó chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhánh cây đó đã nảy mầm, cành lá xum xuê bao phủ lấy bia Huyền Diệu… Vây quanh nó.Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được mình tạm thời mất đi liên kết với bia Huyền Diệu.“Bây giờ thì ổn rồi, Tô Minh, bây giờ cậu không thể trông chờ vào món bảo bối này nữa”, cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh xa xa, cười nói: “Còn thủ đoạn gì nữa không? À, phải rồi, cậu vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng mà đúng không?”Cô Đình Tiêu trông cực kỳ khí phách và thoải mái.Trông cứ như đang chơi một trò chơi.Cực kỳ thú vị.“Phù phù phù phù…” Tô Minh thở thật mạnh từng hơi.Không hé nửa lời.Nhưng giờ phút này, sâu trong mắt anh lại có vẻ mong chờ.Bởi vì!Ầm!Ầm!Ầm!Bảo tàng huyết mạch của anh lại bắt đầu điên cuồng run lên.Hình như là bị khiêu khích.Hình như là nổi giận.“Chính là lúc này, này tiểu tử họ Tô, anh có thể tìm thấy con đường sống trong cõi chết là nhờ vào bảo tàng huyết mạch, tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang thay đổi đánh liều một phen đi.Dồn hết tất cả hỏa tinh rồi là linh thạch cực phẩm, vũ khí cấp Đạo với mấy thứ đan dược bậc cao, bảo vật linh tinh gì đó vào trong bảo tàng huyết mạch, để bảo tàng huyết mạch có thêm thứ để thiêu đốt năng lượng!”, thiên nữ Tạo Hóa quát.“A?” Tô Minh ngơ ngác.Nên biết rằng tất cả những món bảo bối được cất giữ trong chiếc nhẫn không gian của anh đã lên đến con số khiến người ta phải sợ hãi.Dù sao anh cũng đã liên tục càn quét không biết bao nhiêu là thế lực khủng b0 mà?Gộp lại hết đống bảo bối hắn gom góp được chắc phải lên đến con số trên trời ấy nhỉ!Cứ dồn hết tất cả vào trong bảo tàng huyết mạch?Chắc là anh cũng sẽ bị nổ tung thành cát bụi mất ấy nhỉ?Nhưng Tô Minh cũng chỉ do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó…Anh nghe theo!Cũng đã thê này rồi…Có gì đâu mà không dám hỢp nhất?Nhất thời, tất cả những món bảo bối kia đều bị Tô Minh đưa vào huyết mạch bảo tàng.“Ẩm…”Sau đó, cả người Tô Minh như trăm ngàn viên đá đang… Nổ tung.Hơi thở vô cùng vô tận.Từ trên người anh lan ra xung quanh.Tô Minh như hóa thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn.“Tô tiểu tử! Tỉnh lại! Tỉnh lại!”, khi bảo tàng huyết mạch thay đổi, nổ tung thì thiên nữ Tạo Hóa đang ở trong thức hải thần hồn của Tô Minh, dùng bí thuật âm thanh rung động.Một âm thanh vang lên như tiếng chuông Hỗn Độn.Trong nháy mắt.Cả người Tô Minh run lên.Thức tỉnh.Đúng vậy.Tư duy ý thức của anh thật sự nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa kêu gọi.Rời khỏi không gian Huyết sắc.Thức tỉnh.Trên thực tế, dù tư duy của Tô Minhrời khỏi không gian Huyết sắc nhưng vẫn không làm chậm trễ sự biến đổi của bảo tàng huyết mạch, nổ tung!“Tiền bối thiên nữ, thế…” Tô Minh kích động.Mẹ nó.Tiền bối thiên nữ đã dùng bí thuật âm thanh khủng b0 gì thê không biết?Không ngờ lại có thể đánh thức anh.Thê này đúng là…Đỉnh cao.
Nhưng…
Không kịp rồi.
Không còn chút thời gian nào dành cho anh nữa.
Nhánh cây nhanh chóng chạm vào bia Huyền Diệu, sau đó chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhánh cây đó đã nảy mầm, cành lá xum xuê bao phủ lấy bia Huyền Diệu… Vây quanh nó.
Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được mình tạm thời mất đi liên kết với bia Huyền Diệu.
“Bây giờ thì ổn rồi, Tô Minh, bây giờ cậu không thể trông chờ vào món bảo bối này nữa”, cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh xa xa, cười nói: “Còn thủ đoạn gì nữa không? À, phải rồi, cậu vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng mà đúng không?”
Cô Đình Tiêu trông cực kỳ khí phách và thoải mái.
Trông cứ như đang chơi một trò chơi.
Cực kỳ thú vị.
“Phù phù phù phù…” Tô Minh thở thật mạnh từng hơi.
Không hé nửa lời.
Nhưng giờ phút này, sâu trong mắt anh lại có vẻ mong chờ.
Bởi vì!
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bảo tàng huyết mạch của anh lại bắt đầu điên cuồng run lên.
Hình như là bị khiêu khích.
Hình như là nổi giận.
“Chính là lúc này, này tiểu tử họ Tô, anh có thể tìm thấy con đường sống trong cõi chết là nhờ vào bảo tàng huyết mạch, tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang thay đổi đánh liều một phen đi.
Dồn hết tất cả hỏa tinh rồi là linh thạch cực phẩm, vũ khí cấp Đạo với mấy thứ đan dược bậc cao, bảo vật linh tinh gì đó vào trong bảo tàng huyết mạch, để bảo tàng huyết mạch có thêm thứ để thiêu đốt năng lượng!”, thiên nữ Tạo Hóa quát.
“A?” Tô Minh ngơ ngác.
Nên biết rằng tất cả những món bảo bối được cất giữ trong chiếc nhẫn không gian của anh đã lên đến con số khiến người ta phải sợ hãi.
Dù sao anh cũng đã liên tục càn quét không biết bao nhiêu là thế lực khủng b0 mà?
Gộp lại hết đống bảo bối hắn gom góp được chắc phải lên đến con số trên trời ấy nhỉ!
Cứ dồn hết tất cả vào trong bảo tàng huyết mạch?
Chắc là anh cũng sẽ bị nổ tung thành cát bụi mất ấy nhỉ?
Nhưng Tô Minh cũng chỉ do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó…
Anh nghe theo!
Cũng đã thê này rồi…
Có gì đâu mà không dám hỢp nhất?
Nhất thời, tất cả những món bảo bối kia đều bị Tô Minh đưa vào huyết mạch bảo tàng.
“Ẩm…”
Sau đó, cả người Tô Minh như trăm ngàn viên đá đang… Nổ tung.
Hơi thở vô cùng vô tận.
Từ trên người anh lan ra xung quanh.
Tô Minh như hóa thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn.
“Tô tiểu tử! Tỉnh lại! Tỉnh lại!”, khi bảo tàng huyết mạch thay đổi, nổ tung thì thiên nữ Tạo Hóa đang ở trong thức hải thần hồn của Tô Minh, dùng bí thuật âm thanh rung động.
Một âm thanh vang lên như tiếng chuông Hỗn Độn.
Trong nháy mắt.
Cả người Tô Minh run lên.
Thức tỉnh.
Đúng vậy.
Tư duy ý thức của anh thật sự nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa kêu gọi.
Rời khỏi không gian Huyết sắc.
Thức tỉnh.
Trên thực tế, dù tư duy của Tô Minh
rời khỏi không gian Huyết sắc nhưng vẫn không làm chậm trễ sự biến đổi của bảo tàng huyết mạch, nổ tung!
“Tiền bối thiên nữ, thế…” Tô Minh kích động.
Mẹ nó.
Tiền bối thiên nữ đã dùng bí thuật âm thanh khủng b0 gì thê không biết?
Không ngờ lại có thể đánh thức anh.
Thê này đúng là…
Đỉnh cao.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Nhưng…Không kịp rồi.Không còn chút thời gian nào dành cho anh nữa.Nhánh cây nhanh chóng chạm vào bia Huyền Diệu, sau đó chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, ngắn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhánh cây đó đã nảy mầm, cành lá xum xuê bao phủ lấy bia Huyền Diệu… Vây quanh nó.Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được mình tạm thời mất đi liên kết với bia Huyền Diệu.“Bây giờ thì ổn rồi, Tô Minh, bây giờ cậu không thể trông chờ vào món bảo bối này nữa”, cố Đình Tiêu nhìn về phía Tô Minh xa xa, cười nói: “Còn thủ đoạn gì nữa không? À, phải rồi, cậu vẫn còn một thanh kiếm chưa dùng mà đúng không?”Cô Đình Tiêu trông cực kỳ khí phách và thoải mái.Trông cứ như đang chơi một trò chơi.Cực kỳ thú vị.“Phù phù phù phù…” Tô Minh thở thật mạnh từng hơi.Không hé nửa lời.Nhưng giờ phút này, sâu trong mắt anh lại có vẻ mong chờ.Bởi vì!Ầm!Ầm!Ầm!Bảo tàng huyết mạch của anh lại bắt đầu điên cuồng run lên.Hình như là bị khiêu khích.Hình như là nổi giận.“Chính là lúc này, này tiểu tử họ Tô, anh có thể tìm thấy con đường sống trong cõi chết là nhờ vào bảo tàng huyết mạch, tranh thủ lúc bảo tàng huyết mạch đang thay đổi đánh liều một phen đi.Dồn hết tất cả hỏa tinh rồi là linh thạch cực phẩm, vũ khí cấp Đạo với mấy thứ đan dược bậc cao, bảo vật linh tinh gì đó vào trong bảo tàng huyết mạch, để bảo tàng huyết mạch có thêm thứ để thiêu đốt năng lượng!”, thiên nữ Tạo Hóa quát.“A?” Tô Minh ngơ ngác.Nên biết rằng tất cả những món bảo bối được cất giữ trong chiếc nhẫn không gian của anh đã lên đến con số khiến người ta phải sợ hãi.Dù sao anh cũng đã liên tục càn quét không biết bao nhiêu là thế lực khủng b0 mà?Gộp lại hết đống bảo bối hắn gom góp được chắc phải lên đến con số trên trời ấy nhỉ!Cứ dồn hết tất cả vào trong bảo tàng huyết mạch?Chắc là anh cũng sẽ bị nổ tung thành cát bụi mất ấy nhỉ?Nhưng Tô Minh cũng chỉ do dự trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó…Anh nghe theo!Cũng đã thê này rồi…Có gì đâu mà không dám hỢp nhất?Nhất thời, tất cả những món bảo bối kia đều bị Tô Minh đưa vào huyết mạch bảo tàng.“Ẩm…”Sau đó, cả người Tô Minh như trăm ngàn viên đá đang… Nổ tung.Hơi thở vô cùng vô tận.Từ trên người anh lan ra xung quanh.Tô Minh như hóa thành một quả cầu năng lượng Hỗn Độn.“Tô tiểu tử! Tỉnh lại! Tỉnh lại!”, khi bảo tàng huyết mạch thay đổi, nổ tung thì thiên nữ Tạo Hóa đang ở trong thức hải thần hồn của Tô Minh, dùng bí thuật âm thanh rung động.Một âm thanh vang lên như tiếng chuông Hỗn Độn.Trong nháy mắt.Cả người Tô Minh run lên.Thức tỉnh.Đúng vậy.Tư duy ý thức của anh thật sự nghe theo lời thiên nữ Tạo Hóa kêu gọi.Rời khỏi không gian Huyết sắc.Thức tỉnh.Trên thực tế, dù tư duy của Tô Minhrời khỏi không gian Huyết sắc nhưng vẫn không làm chậm trễ sự biến đổi của bảo tàng huyết mạch, nổ tung!“Tiền bối thiên nữ, thế…” Tô Minh kích động.Mẹ nó.Tiền bối thiên nữ đã dùng bí thuật âm thanh khủng b0 gì thê không biết?Không ngờ lại có thể đánh thức anh.Thê này đúng là…Đỉnh cao.