Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1160: Chương 1160

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đây…Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!Người này? Rốt cuộc là ai?Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.“Đi!”Cổ tay Cô Đình Tiêu khẽ di chuyển.Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.Đao cũng cử động.Sinh tử vô cùng vô hạn.Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.Một kiếm dồn hết sức.Kiếm vung lên.Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.Lập tức.“Xoẹt…”Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.Đên trước mặt Tô Minh.Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.“Keng!”Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.Gãy.Trực tiếp gãy.Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.Rung lên leng keng mãi.Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.“Ngắt ngang!” ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.Nhưng…Vô dụng mà thôi.Thần thông không gian… Chẳng…Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.Không có hiệu quả.Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.Không còn kịp nữa rồi.“Bia Huyền Diệu!” Tô Minh gầm khẽ.Bia Huyền Diệu xuất hiện.Bao phủ cả người anh.Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.“Xoẹt…”Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.Trong trẻo.Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.Bản thân Tô Minh.Gục ngã._______________Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.“Một món bảo bối tốt”, Cô Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.“Cây Thê Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.Trong phút chốc.Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.Tô Minh có thể cảm nhận được.Định cất bia Huyền Diệu đi!

Đây…

Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!

Người này? Rốt cuộc là ai?

Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.

Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.

“Đi!”

Cổ tay Cô Đình Tiêu khẽ di chuyển.

Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.

Đao cũng cử động.

Sinh tử vô cùng vô hạn.

Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!

Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.

“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.

Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.

Một kiếm dồn hết sức.

Kiếm vung lên.

Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.

Lập tức.

“Xoẹt…”

Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.

Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.

Đên trước mặt Tô Minh.

Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.

“Keng!”

Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.

Gãy.

Trực tiếp gãy.

Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Rung lên leng keng mãi.

Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!

Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.

“Ngắt ngang!” ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.

Nhưng…

Vô dụng mà thôi.

Thần thông không gian… Chẳng…

Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.

“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.

Không có hiệu quả.

Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.

Không còn kịp nữa rồi.

“Bia Huyền Diệu!” Tô Minh gầm khẽ.

Bia Huyền Diệu xuất hiện.

Bao phủ cả người anh.

Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.

“Xoẹt…”

Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.

Trong trẻo.

Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.

Bản thân Tô Minh.

Gục ngã.

_______________

Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.

Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.

Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.

“Một món bảo bối tốt”, Cô Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.

“Cây Thê Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.

Trong phút chốc.

Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.

Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.

Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.

Tô Minh có thể cảm nhận được.

Định cất bia Huyền Diệu đi!

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Đây…Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!Người này? Rốt cuộc là ai?Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.“Đi!”Cổ tay Cô Đình Tiêu khẽ di chuyển.Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.Đao cũng cử động.Sinh tử vô cùng vô hạn.Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.Một kiếm dồn hết sức.Kiếm vung lên.Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.Lập tức.“Xoẹt…”Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.Đên trước mặt Tô Minh.Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.“Keng!”Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.Gãy.Trực tiếp gãy.Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.Rung lên leng keng mãi.Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.“Ngắt ngang!” ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.Nhưng…Vô dụng mà thôi.Thần thông không gian… Chẳng…Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.Không có hiệu quả.Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.Không còn kịp nữa rồi.“Bia Huyền Diệu!” Tô Minh gầm khẽ.Bia Huyền Diệu xuất hiện.Bao phủ cả người anh.Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.“Xoẹt…”Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.Trong trẻo.Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.Bản thân Tô Minh.Gục ngã._______________Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.“Một món bảo bối tốt”, Cô Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.“Cây Thê Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.Trong phút chốc.Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.Tô Minh có thể cảm nhận được.Định cất bia Huyền Diệu đi!

Chương 1160: Chương 1160