Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1176: 1176: Ngũ Đoạn Đó!
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.Làm sao còn muốn phí lời?Chỉ muốn gi3t ch3t cố Đình Tiêu.Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết…Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.Thế nhưng, khi chạm phải bia HuyềnDiệu đều không có tác dụng quá lớn.Tại đây có hình“Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giếtchết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!”, cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.“Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?”, Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: “Không gian trọng lực!”Bỗng nhiên.Không gian bao phủ dưới trận Đại Đạo Tinh Thần đó, không gian dị động.Phần tử không gian sụp xuống, trùng lặp.Không hiểu sao mỗi một quy tắc không gian dường như đều bị Tô Minh khống chế.Cố Đình Tiêu kinh hãi nghẹt thở, chỉ cảm thấy cả người như lập tức bị trói chặt lại trên một ngọn núi thần vô hình, muốn cử động thì phải kéo theo cả ngọn núi thần trọng lực vô song đó.Hơn nữa, không gian trước mắt đang di chuyển, nhu động, không có vị trí khe nứt cố định, cố Đình Tiêu chỉ cảm thấy bản thân tiến thêm mỗi tấc đều phải miễn cưỡng đánh vỡ từng phiến không gian mới được, độ khó không chỉ tăng lên hàng trăm lần.Ngoài ra, trọng lực khủng bố kéo đến từ bốn phương tám hướng đều muốn nghiền áp hắn ta đến mức nổ tung.“Ngũ Đoạn!! Quy luật Ngũ Đoạn Không Gian?!”, cố Đình Tiêu trơn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nhìn thấy quỷ thần vậy.Sao có thể?Cho dù khi còn đang ở vị trí Nhân Ma đê vị năm đó, lĩnh ngộ về quy tắc không gian hắn ta cũng không đạt được đến Ngũ Đoạn.Ngũ Đoạn đó!Đó không phải là cơ hội lĩnh ngộ trong truyền thuyết chỉ có trong vựcHỗn Độn thôi ư?Nhưng hiện tại…Tên ranh con này mới ngoài 20 tuổi!Tô Minh quả thực đã lĩnh hội được quy tắc không gian đến cấp bậc Ngũ Đoạn, cái này còn cần phải cảm ơn cầu Thương Khung.Cầu Thương Khung nhập thể.Khoảnh khắc đó, toàn bộ những thứ như quy tắc, đạo vận, lĩnh hội Hỗn Độn, văn tự tiền sử bị kho tàng huyết mạch đoạt lấy đều tặng lại hết cho Tô Minh.Tô Minh chỉ cần dùng một bộ phận nhỏ trong đó tích tụ lên quy tắc không gian mà thôi, đã mang lại một lối thoát cho lĩnh ngộ quy tắc không gian, một bước tiến vào Ngũ Đoạn, một bước lên trời.Vỏn vẹn chỉ cần một quy luật Ngũ Đoạn Không Gian thôi, Tô Minh ước chừng đã tuyệt đối nắm chắc có thể miểu sát cảnh giới Dung Đạo tầng thứ chín rồi.Quá dễ dàng..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.
Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.
Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.
Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.
Làm sao còn muốn phí lời?
Chỉ muốn gi3t ch3t cố Đình Tiêu.
Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết…
Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.
Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.
Thế nhưng, khi chạm phải bia Huyền
Diệu đều không có tác dụng quá lớn.
Tại đây có hình
“Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giết
chết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!”, cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.
“Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?”, Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: “Không gian trọng lực!”
Bỗng nhiên.
Không gian bao phủ dưới trận Đại Đạo Tinh Thần đó, không gian dị động.
Phần tử không gian sụp xuống, trùng lặp.
Không hiểu sao mỗi một quy tắc không gian dường như đều bị Tô Minh khống chế.
Cố Đình Tiêu kinh hãi nghẹt thở, chỉ cảm thấy cả người như lập tức bị trói chặt lại trên một ngọn núi thần vô hình, muốn cử động thì phải kéo theo cả ngọn núi thần trọng lực vô song đó.
Hơn nữa, không gian trước mắt đang di chuyển, nhu động, không có vị trí khe nứt cố định, cố Đình Tiêu chỉ cảm thấy bản thân tiến thêm mỗi tấc đều phải miễn cưỡng đánh vỡ từng phiến không gian mới được, độ khó không chỉ tăng lên hàng trăm lần.
Ngoài ra, trọng lực khủng bố kéo đến từ bốn phương tám hướng đều muốn nghiền áp hắn ta đến mức nổ tung.
“Ngũ Đoạn!! Quy luật Ngũ Đoạn Không Gian?!”, cố Đình Tiêu trơn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nhìn thấy quỷ thần vậy.
Sao có thể?
Cho dù khi còn đang ở vị trí Nhân Ma đê vị năm đó, lĩnh ngộ về quy tắc không gian hắn ta cũng không đạt được đến Ngũ Đoạn.
Ngũ Đoạn đó!
Đó không phải là cơ hội lĩnh ngộ trong truyền thuyết chỉ có trong vực
Hỗn Độn thôi ư?
Nhưng hiện tại…
Tên ranh con này mới ngoài 20 tuổi!
Tô Minh quả thực đã lĩnh hội được quy tắc không gian đến cấp bậc Ngũ Đoạn, cái này còn cần phải cảm ơn cầu Thương Khung.
Cầu Thương Khung nhập thể.
Khoảnh khắc đó, toàn bộ những thứ như quy tắc, đạo vận, lĩnh hội Hỗn Độn, văn tự tiền sử bị kho tàng huyết mạch đoạt lấy đều tặng lại hết cho Tô Minh.
Tô Minh chỉ cần dùng một bộ phận nhỏ trong đó tích tụ lên quy tắc không gian mà thôi, đã mang lại một lối thoát cho lĩnh ngộ quy tắc không gian, một bước tiến vào Ngũ Đoạn, một bước lên trời.
Vỏn vẹn chỉ cần một quy luật Ngũ Đoạn Không Gian thôi, Tô Minh ước chừng đã tuyệt đối nắm chắc có thể miểu sát cảnh giới Dung Đạo tầng thứ chín rồi.
Quá dễ dàng.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trả lời Cố Đình Tiêu là một kiếm.Tô Minh lúc này toàn thân được bao phủ bởi bia Huyền Diệu, phòng ngự vô song.Một tay nắm chặt Ma La kiếm, tấn công mạnh mẽ.Bên trong có kho tàng huyết mạch dữ đội, có thể ngang với bất tử bất diệt, chân khí vô hạn.Làm sao còn muốn phí lời?Chỉ muốn gi3t ch3t cố Đình Tiêu.Một kiếm tiến tới, uy lực đó không cần nghĩ cũng biết…Ánh mắt Cố Đình Tiêu ngừng một chút, chỉ có thể thi triển thân pháp để né tránh.Đồng thời, trọng đao trong tay hết sức bổ tới, đao pháp cũng được, đao ý cũng được, đều không thể bắt bẻ.Thế nhưng, khi chạm phải bia HuyềnDiệu đều không có tác dụng quá lớn.Tại đây có hình“Tô Minh! Cứ tiếp tục như vậy cũng chỉ lãng phí thời gian, mày không giếtchết được tao đâu! Hòa giải đi! Bổn tọa có thể trả một cái giá nhất định!”, cố Đình Tiêu gào lên, trong giọng nói vẫn có vẻ tự tin, đương nhiên, nhiều hơn là khuyên nhủ.“Không giết được anh ư? Chỉ vì những thân pháp cũng tạm được này của anh sao?”, Tô Minh cười khinh miệt, tiếp theo đột nhiên quát lên: “Không gian trọng lực!”Bỗng nhiên.Không gian bao phủ dưới trận Đại Đạo Tinh Thần đó, không gian dị động.Phần tử không gian sụp xuống, trùng lặp.Không hiểu sao mỗi một quy tắc không gian dường như đều bị Tô Minh khống chế.Cố Đình Tiêu kinh hãi nghẹt thở, chỉ cảm thấy cả người như lập tức bị trói chặt lại trên một ngọn núi thần vô hình, muốn cử động thì phải kéo theo cả ngọn núi thần trọng lực vô song đó.Hơn nữa, không gian trước mắt đang di chuyển, nhu động, không có vị trí khe nứt cố định, cố Đình Tiêu chỉ cảm thấy bản thân tiến thêm mỗi tấc đều phải miễn cưỡng đánh vỡ từng phiến không gian mới được, độ khó không chỉ tăng lên hàng trăm lần.Ngoài ra, trọng lực khủng bố kéo đến từ bốn phương tám hướng đều muốn nghiền áp hắn ta đến mức nổ tung.“Ngũ Đoạn!! Quy luật Ngũ Đoạn Không Gian?!”, cố Đình Tiêu trơn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh, giống như nhìn thấy quỷ thần vậy.Sao có thể?Cho dù khi còn đang ở vị trí Nhân Ma đê vị năm đó, lĩnh ngộ về quy tắc không gian hắn ta cũng không đạt được đến Ngũ Đoạn.Ngũ Đoạn đó!Đó không phải là cơ hội lĩnh ngộ trong truyền thuyết chỉ có trong vựcHỗn Độn thôi ư?Nhưng hiện tại…Tên ranh con này mới ngoài 20 tuổi!Tô Minh quả thực đã lĩnh hội được quy tắc không gian đến cấp bậc Ngũ Đoạn, cái này còn cần phải cảm ơn cầu Thương Khung.Cầu Thương Khung nhập thể.Khoảnh khắc đó, toàn bộ những thứ như quy tắc, đạo vận, lĩnh hội Hỗn Độn, văn tự tiền sử bị kho tàng huyết mạch đoạt lấy đều tặng lại hết cho Tô Minh.Tô Minh chỉ cần dùng một bộ phận nhỏ trong đó tích tụ lên quy tắc không gian mà thôi, đã mang lại một lối thoát cho lĩnh ngộ quy tắc không gian, một bước tiến vào Ngũ Đoạn, một bước lên trời.Vỏn vẹn chỉ cần một quy luật Ngũ Đoạn Không Gian thôi, Tô Minh ước chừng đã tuyệt đối nắm chắc có thể miểu sát cảnh giới Dung Đạo tầng thứ chín rồi.Quá dễ dàng..