Tác giả:

Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…

Chương 1258: Chương 1258

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hơn nữa, nhìn chung trong lịch sừ của nền văn minh xương, trong số ít ỏi cường giả tuyệt thê ngưng tụ ra đượcPháp Tắc Trường Hà đó, có ai mà không tốn mất hàng trăm ngàn thậm chí đến hàng triệu năm chứ?Những quy luật đó hỗ trợ, xác minh lẫn nhau, đều chẳng phải cần thời gian sao? Mà Tô Minh tính toán đủ đường cũng chưa đến 25 tuổi!Ý chí Đại Đạo cũng trở nên mông lung như gặp phải quỷ, chuyện căn bản không thể xảy ra lại cứ thế… cứ thê xảy ra rồi.“Ngưng!”, Tô minh cũng mặc kệ những người bên ngoài đó nghĩ thê nào, anh chỉ nhe răng ra cười, sát ý cuồng bạo, gầm lên giận dữ.Nhất thời.Chữ Ngưng bay lên trời cao.Thiêu đốt như máu.Cuồn cuộn không ngừng.Hết sức rít gào.Phác họa đạo vận.Khóa chăt cổ Dưc!Khoảnh khắc.Cổ Dực lại cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta kinh hồn táng đảm.Nhất thời bạo nộ, vừa sợ vừa hoảng.Người thanh niên nhân loại vô cùng vô cùng trè tuổi mà hắn căn bản không coi ra gì này lại mạnh như vậy!“Vu Thần Y!M, có điều, cổ Dực cũng không quá sợ hãi, đột nhiên trên dưới toàn thân hắn ta mặc thêm một chiếc trường bào màu đỏ như máu.Bộ trường bào đó có chất liệu từ tơ tằm hỗn độn.Cộng thêm, còn được vẽ lên bên ngoài trận pháp phòng ngự mạnh nhất của tộc Vu Thần, còn có Vu Linh Văn đã thất truyền của tộc Vu Thần.Mặc bộ trường bào đó lên, khí tức hỗn loạn vì trọng thương do Pháp Tắc Trường Hà của cổ Dực lập tức trở lại bình tĩnh._____________Thậm chí khí tức cả người cổ Dực còn không giảm mà tăng lên.“Cút!”, hồi phục đến đỉnh phong của đỉnh phong, cổ Dực nâng tay lên đánh ra một quyền, hướng lên phía trời cao, khóa chặt lấy chữ ‘Ngưng’.Tiện đà thân hình cổ Dực chợt lóe lên đã đến trước cửa động số 5, bàn tay hắn vu0t ve trận pháp trước cừa động số 5, tay còn lại hơi nâng lên, chỉ về phía cửa động nói: “Tô Minh, bổn tọa thừa nhận là bổn tọa đã coi thường cậu! Cậu là con người thiên tài nhất mà bổn tọa đã từng gặp! Cậu xứng đáng được kính nể! Thật sự, nếu cậu sống thì tương lai nhất định sẽ là kiếp nạn đối với tộc cổ Ma, cho nên, bổn tọa chuẩn bị mở ra một cánh cửa vui mừng bất ngờ mới cho cậu…”Hắn muốn mở cửa động số 5.Hắn muốn dùng Vu Nguyên..

Hơn nữa, nhìn chung trong lịch sừ của nền văn minh xương, trong số ít ỏi cường giả tuyệt thê ngưng tụ ra được

Pháp Tắc Trường Hà đó, có ai mà không tốn mất hàng trăm ngàn thậm chí đến hàng triệu năm chứ?

Những quy luật đó hỗ trợ, xác minh lẫn nhau, đều chẳng phải cần thời gian sao? Mà Tô Minh tính toán đủ đường cũng chưa đến 25 tuổi!

Ý chí Đại Đạo cũng trở nên mông lung như gặp phải quỷ, chuyện căn bản không thể xảy ra lại cứ thế… cứ thê xảy ra rồi.

“Ngưng!”, Tô minh cũng mặc kệ những người bên ngoài đó nghĩ thê nào, anh chỉ nhe răng ra cười, sát ý cuồng bạo, gầm lên giận dữ.

Nhất thời.

Chữ Ngưng bay lên trời cao.

Thiêu đốt như máu.

Cuồn cuộn không ngừng.

Hết sức rít gào.

Phác họa đạo vận.

Khóa chăt cổ Dưc!

Khoảnh khắc.

Cổ Dực lại cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta kinh hồn táng đảm.

Nhất thời bạo nộ, vừa sợ vừa hoảng.

Người thanh niên nhân loại vô cùng vô cùng trè tuổi mà hắn căn bản không coi ra gì này lại mạnh như vậy!

“Vu Thần Y!M, có điều, cổ Dực cũng không quá sợ hãi, đột nhiên trên dưới toàn thân hắn ta mặc thêm một chiếc trường bào màu đỏ như máu.

Bộ trường bào đó có chất liệu từ tơ tằm hỗn độn.

Cộng thêm, còn được vẽ lên bên ngoài trận pháp phòng ngự mạnh nhất của tộc Vu Thần, còn có Vu Linh Văn đã thất truyền của tộc Vu Thần.

Mặc bộ trường bào đó lên, khí tức hỗn loạn vì trọng thương do Pháp Tắc Trường Hà của cổ Dực lập tức trở lại bình tĩnh.

_____________

Thậm chí khí tức cả người cổ Dực còn không giảm mà tăng lên.

“Cút!”, hồi phục đến đỉnh phong của đỉnh phong, cổ Dực nâng tay lên đánh ra một quyền, hướng lên phía trời cao, khóa chặt lấy chữ ‘Ngưng’.

Tiện đà thân hình cổ Dực chợt lóe lên đã đến trước cửa động số 5, bàn tay hắn vu0t ve trận pháp trước cừa động số 5, tay còn lại hơi nâng lên, chỉ về phía cửa động nói: “Tô Minh, bổn tọa thừa nhận là bổn tọa đã coi thường cậu! Cậu là con người thiên tài nhất mà bổn tọa đã từng gặp! Cậu xứng đáng được kính nể! Thật sự, nếu cậu sống thì tương lai nhất định sẽ là kiếp nạn đối với tộc cổ Ma, cho nên, bổn tọa chuẩn bị mở ra một cánh cửa vui mừng bất ngờ mới cho cậu…”

Hắn muốn mở cửa động số 5.

Hắn muốn dùng Vu Nguyên.

.

Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… Hơn nữa, nhìn chung trong lịch sừ của nền văn minh xương, trong số ít ỏi cường giả tuyệt thê ngưng tụ ra đượcPháp Tắc Trường Hà đó, có ai mà không tốn mất hàng trăm ngàn thậm chí đến hàng triệu năm chứ?Những quy luật đó hỗ trợ, xác minh lẫn nhau, đều chẳng phải cần thời gian sao? Mà Tô Minh tính toán đủ đường cũng chưa đến 25 tuổi!Ý chí Đại Đạo cũng trở nên mông lung như gặp phải quỷ, chuyện căn bản không thể xảy ra lại cứ thế… cứ thê xảy ra rồi.“Ngưng!”, Tô minh cũng mặc kệ những người bên ngoài đó nghĩ thê nào, anh chỉ nhe răng ra cười, sát ý cuồng bạo, gầm lên giận dữ.Nhất thời.Chữ Ngưng bay lên trời cao.Thiêu đốt như máu.Cuồn cuộn không ngừng.Hết sức rít gào.Phác họa đạo vận.Khóa chăt cổ Dưc!Khoảnh khắc.Cổ Dực lại cảm nhận được một cỗ khí tức khiến hắn ta kinh hồn táng đảm.Nhất thời bạo nộ, vừa sợ vừa hoảng.Người thanh niên nhân loại vô cùng vô cùng trè tuổi mà hắn căn bản không coi ra gì này lại mạnh như vậy!“Vu Thần Y!M, có điều, cổ Dực cũng không quá sợ hãi, đột nhiên trên dưới toàn thân hắn ta mặc thêm một chiếc trường bào màu đỏ như máu.Bộ trường bào đó có chất liệu từ tơ tằm hỗn độn.Cộng thêm, còn được vẽ lên bên ngoài trận pháp phòng ngự mạnh nhất của tộc Vu Thần, còn có Vu Linh Văn đã thất truyền của tộc Vu Thần.Mặc bộ trường bào đó lên, khí tức hỗn loạn vì trọng thương do Pháp Tắc Trường Hà của cổ Dực lập tức trở lại bình tĩnh._____________Thậm chí khí tức cả người cổ Dực còn không giảm mà tăng lên.“Cút!”, hồi phục đến đỉnh phong của đỉnh phong, cổ Dực nâng tay lên đánh ra một quyền, hướng lên phía trời cao, khóa chặt lấy chữ ‘Ngưng’.Tiện đà thân hình cổ Dực chợt lóe lên đã đến trước cửa động số 5, bàn tay hắn vu0t ve trận pháp trước cừa động số 5, tay còn lại hơi nâng lên, chỉ về phía cửa động nói: “Tô Minh, bổn tọa thừa nhận là bổn tọa đã coi thường cậu! Cậu là con người thiên tài nhất mà bổn tọa đã từng gặp! Cậu xứng đáng được kính nể! Thật sự, nếu cậu sống thì tương lai nhất định sẽ là kiếp nạn đối với tộc cổ Ma, cho nên, bổn tọa chuẩn bị mở ra một cánh cửa vui mừng bất ngờ mới cho cậu…”Hắn muốn mở cửa động số 5.Hắn muốn dùng Vu Nguyên..

Chương 1258: Chương 1258